Muốn Độc Chiếm Em Mãi Mãi

Chương 3: Phản Bội




Xe buýt vừa đến trạm kế tiếp, Lâm Hiểu Di nhanh chân bước xuống, đối diện bên đường chính là nơi thử váy cưới mà Từ Minh hẹn cô, Hiểu Di nhấc tay nhìn vào đồng hồ thở phào.
"May thật!!! vẫn chưa trễ"
Hiểu Di nhìn vào đèn giao thông, biển dành cho người đi bộ đã bật xanh, cô nhanh chân bước đi trên vạch kẻ. Vừa bước vào tiệm váy cưới, bỗng nhiên Hiểu Di không bước đi nữa, cô như đứng hình chôn chân tại chỗ, đôi mắt to tròn khẽ nhắm lại hai dòng nước mắt lăn xuống, cô thật sự đã thấy điều mà mình không nên thấy.
Từ Minh bạn trai của cô, đang cùng Dương Nhi bạn thân của Hiểu Di thử váy cưới, họ còn hôn nhau âu yếm như vậy trong tiệm váy cưới này.
Hiểu Di cố nuốt cơn giận, nhanh chân bước tới nắm lấy vai của Từ Minh kéo quay lại, một tiếng.
" Chát "
Từ Minh quay lại nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn, nhưng vì khóc nên đôi mắt đỏ ửng, cũng không vì thế mà hắn nhẹ lòng, Từ Minh cười nhếch miệng đẩy cô xuống sofa.
" Sao? Yêu tôi đến vậy à! thấy tôi hôn bạn thân cô, cô đau lòng lắm phải không? "
Từ Minh lấy tay vỗ vào mặt Hiểu Di vài cái, cười nhẹ rồi đứng thẳng người ôm lấy Dương Nhi.
" Hiểu Di cô thật quá mơ tưởng rồi, cô nghĩ một người như tôi, sao có thể yêu loại người như cô? Nếu không vì miếng đất của ba mẹ nuôi cô, thì Từ Minh này, cũng chả thèm hẹn hò với người như cô làm gì. Bây giờ người sở hữu miếng đất là tôi rồi, tôi cũng chả cần diễn vở kịch thối nát này làm gì nữa. Chuyện không nên thấy cô cũng đã thấy rồi, và sắp tới tôi sẽ đám cưới với Dương Nhi nếu cô muốn tới dự, tôi sẽ miễn cưỡng gửi thư mời cho cô "
Dương Nhi đứng kế bên khoác lấy tay Từ Minh.
" Hiểu Di, nói cô ngu quả là không sai, bị bạn trai và bạn thân dắt mũi cũng không hay, suốt ngày cô dựng cái bộ mặt đáng thương này cho ai xem đây. Từ Minh chỉ đối với cô là thương hại...là thương hại thôi...cô hiểu chưa "
Hiểu Di ngồi trên ghế sofa cố kìm lại nước mắt, cô thật là quá ngu ngốc rồi tại sao lại yêu một người đàn ông như thế này. Hiểu Di hiện giờ đều cô muốn làm, là đứng dậy chống trả và dạy cho cô ta bài học.
Nhưng hai chân cô không nghe lời, cứ cứng đờ ra, thì ra là lúc Từ Minh đẩy cô không cẩn thận ngã xuống bị trật chân làm cô cứ ngồi yên tại chỗ, thật là quá xui xẻo mà, bị bạn trai bỏ, bây giờ muốn bỏ đi lại bị trật chân, cuộc đời của Lâm Hiểu Di mình sau lại đen đủi như vậy, bây giờ Hiểu Di chỉ mong, có ai đó giúp mình ra khỏi chỗ này thôi.
- ---
" Dừng xe"
Tiếng ra lệnh đấy, phát ra từ một chiếc xe màu rượu vang, bóng loáng, tài xế phản xạ nhanh vừa dừng lại trước cửa tiệm váy cưới.
" Chủ tịch ngài sao vậy, một chút nữa sẽ có cuộc hợp nếu không đi sẽ trể mất " Hàn Tử Đằng không quan tâm gì đến lời nói của tài xế, vừa mở cửa bước xuống, anh ta vừa đáp lại.
" Nếu còn nói lời nào nữa, ngày mai không cần đến công ty!! " Tài xế vừa nghe xong hốt hoảng, bước ra xe đi bên cạnh Tử Đằng.
" Tôi....tôi..chỉ nói vậy thôi, ngài...ngài muốn làm gì cũng được, khi nào họp cũng được, xin ngài đừng đuổi việc tôi "
Thấy Tử Đằng bước vào tiệm váy cưới, anh cũng thắc mắc nhưng không dám hỏi, vì sợ mở miệng ra mai sẽ mất miếng cơm ngon này.
Nhân viên vừa thấy Tử Đằng bước vào liền nhanh nhẹn chạy đến chào hỏi, tất cả nhân viên xếp hàng đồng thanh
" Chào ngài, rất vui vì ngài đã ghé ngang cửa tiệm của chúng tôi, có gì xin ngài cứ gọi "
Tử Đằng cau mày quơ quơ tay, mọi người vừa thấy liền giải tán đi làm việc.
" Sao rồi? bảo bối, em đã chọn được bộ váy nào ưng ý chưa "
Tiếng nói rầm ấm, nhẹ nhàng của Tử Đằng thu hút mọi ánh mắt. Từ Minh nghe thấy nghếch miệng cười với vẻ khinh bỉ, nói với giọng mỉa mai.
" Đúng là thứ đàn bà rẻ tiền, vừa quen tôi xong thì liền tìm người khác, còn dụ dỗ được cả chủ tịch của Hàn thị, xem ra tôi xem thường cô quá rồi, đúng là thứ đàn bà đê tiện "
Từ Minh vừa nói xong, Lâm Hiểu Di thật sự nhịn quá đủ rồi, cô dùng tất cả sức dồn vào một chân còn lại để đứng lên tán một cái thật mạnh vào mặt Từ Minh, Dương Nhi nhìn thấy tướng đứng loạng choạng không vững của Hiểu Di liền hiểu ra chân cô có vấn đề, cô tiến tới muốn đẩy cô vào cạnh bàn, Dương Nhi vừa tiến tới vài bước chưa kịp làm gì, thì Tử Đằng đã bế Hiểu Di lên.
"Anh làm gì vậy, mọi người đang nhìn chúng ta đấy, anh bỏ tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được "
Hiểu Di nhỏ giọng nói vào tay Tử Đằng. Cô nói xong, nhìn thấy sắc mặt anh có vẻ không vui.
" Nếu anh....muốn bế.....tôi.....thì chúng ta....đi nhanh đi, tôi không muốn nhìn thấy hai người họ!!!! "
Hiểu Di không dám nhìn vào mắt Tử Đằng, mà chỉ biết cúi đầu, nhẹ giọng lấp ba lấp bắp nói.
Tử Đằng nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô, anh bế cô đi ra khỏi cửa hàng, vừa bước lên xe anh đặt cô ngồi xuống, còn mình thì đứng bên ngoài, lấy chân Hiểu Di đặt lên đùi xoa xoa.
" Chân cô bị thế này, còn muốn làm nữ anh hùng!!
Đúng là nói cô ngốc quả thật không sai "
Tử Đằng nhẹ nhàng xoa xoa bàn chân nhỏ nhắn của Hiểu Di, nhưng miệng vẫn càm ràm.
Nhưng hình ảnh này lại làm cho Hiểu Di mê đắm, thật ra tên mặt lạnh cũng thật đẹp trai quá, thật ra cũng không xấu như mình nghĩ. Vừa nghĩ Hiểu Di vừa cười tít mắt.
" Sao rồi thấy đỡ nhiều chưa? "
Tử Đằng nhìn lên thấy cô ngồi cười như một đứa trẻ, còn chả quan tâm lời anh mới nói, anh cau mày tay đặt lên đầu và gót chân, giúp cô chỉnh khớp, một tiếng " Rắt" Hiểu Di chớp nhoáng như thoát khỏi cơn mộng tưởng, cô nhăn mặt.
" A...aa.. đau...đau "
" Còn biết đau sao, bây giờ nói địa chỉ nhà cô,tài xế của tôi sẽ đưa cô về "
Hiểu Di vừa nghe gì đây, tên mặt lạnh cho xe đưa cô về sau, sau lại tốt với cô như vậy.Thái độ Tử Đằng đối với Hiểu Di khiến cô khó hiểu.
" Chủ tịch vậy còn ngài "
" Tôi sẽ tự bắt xe đến công ty, nhờ cậu đưa cô ta về giúp tôi " Vừa nói với tài xế xong, Tử Đằng quay sang, ánh mắt thâm sâu nhìn Hiểu Di.
" Tôi nói cô này,đừng tưởng tôi giúp cô là tôi thích cô đấy! Tôi chỉ là đang muốn bắt thỏ của mình về nhà thôi! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.