Người phụ nữ kia nghe thấy lời đó, quay đầu, nhìn Hiểu Di, có chút sắc đẹp, nhưng chỉ.như vậy mà con bé này còn muốn đạt được trái tim của Hàn Tử Đằng, rõ là mộng tưởng hão huyền. Ả đi tới trước mặt Hiểu Di.
" Vị tiểu thư này, cô ăn mặc như vậy lại đi mua sắm trong một cửa hàng danh tiếng như thế này không cảm thấy rất mất tiêu chuẩn ở đây sao? Chẳng lẽ cô không biết một bộ quần áo ở đây đều trị giá bằng mấy tháng lương? "
Hiểu Di quay đầu lại nhìn ả, thản nhiên nói.
" Vậy thì không phải phiền cô hao tổn tâm trí đâu, giá tiền những bộ quần áo này tôi đọc được " Cô chỉ vào nhãn mác trên quần áo nói.
Người phụ nữ kia thật không ngờ Hiểu Di lại xem thường ả như vậy, là bởi vì là buổi tối hôm đó Hàn Tử Đằng chạy đuổi theo cô ta sao?
Nhưng mà, cô ta đã ở cùng Hàn Tử Đằng sao? Nhưng nếu cô ta ở cùng Hàn Tử Đằng, sao lại thoát khỏi sự theo dõi của những phóng viên kia? A! Ả nhớ ra rồi, khoảng thời gian trước đây, người đàn bà xen vào giữa Viên Viên và Hàn Tử Đằng được nói đến trên tạp chí không phải là cô ta sao?
" Hôm nay cô tới một mình? Anh ta không có đến cùng cô sao? "
Ả cố ý hỏi loại câu hỏi này, muốn làm cho Hiểu Di lúng túng.
Hiểu Di quay đầu lại nhìn ả, nghi hoặc hỏi.
" Anh ta, là ai? "
" Cô đừng giả vờ nữa, chính là Hàn Tử Đằng đó!" Người phụ nữ kia nói.
Người phụ nữ kia cười gian ác.
" Chẳng lẽ hắn không cùng cô ra ngoài sao? Hay là hắn căn bản là không muốn cùng cô ra ngoài? Có lẽ… Uhm, đúng rồi, kẻ thứ ba thì đúng là không thể để lộ diện, tôi thiếu chút nữa đã cũng quên mất, Hàn Tử Đằng là dạng người gì, hắn sao có thể quyết một lòng với cô, cô cũng chẳng qua là một kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác mà thôi! "
Mấy câu sau ả nói rất lớn tiếng, dường như chính là muốn nhân viên phục vụ ở đây đều nghe thấy ả đang nói gì, đúng vậy, ả muốn cho tất cả mọi người biết, người phụ nữ trước mặt này chỉ là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm giữa Viên Viên và Hàn Tử Đằng.
Nhân viên phục vụ ở đây dĩ nhiên không phụ lòng kỳ vọng của ả, lập tức đã bắt đầu gọi điện thoại cho phóng viên. Những phóng viên kia nhận được điện thoại, đã biết tiêu đề cuả tin tức ngày mai sao có thể không lập tức đến nơi.
Hơn nữa, đương sự Hiểu Di này, lúc trước bọn họ chính là hao tổn hết tâm tư cũng không có phỏng vấn được.
Hiểu Di cũng không biết trong lòng của người phụ nữ kia có chủ ý gì, về phần chuyện scandal tình ái đã qua đi, cô cũng không muốn nhắc lại.
Hiểu Di đã chọn được một bộ quần áo, cầm lấy nó sau đó quay đầu lại nhìn ả đàn bà kia, bình tĩnh nói.
" Có một số việc cũng không phải như cô tưởng tượng! " Sau đó lại mở miệng nói
" Chị gái này, cô đã nói xong chưa? Nếu như cô đã nói xong rồi, tôi nghĩ tôi nên thử quần áo rồi, cô có thể từ từ tiếp tục chọn quần áo của cô, tôi không ngại giúp cô thanh toán hết tất cả "
Nói xong Hiểu Di cầm quần áo đi vào phòng thử quần áo, cuối cùng trước khi đi vào lại quay đầu lại nói một câu.
" Quên nói với cô, là dùng thẻ của Hàn Tử Đằng giúp cô thanh toán đó "
Cô còn hươ huơ thẻ bạch kim trong tay một chút.
Ở trong phòng thử đồ, Hiểu Di nhìn chiếc áo khoác màu đỏ thẫm trên người, cắt may rất đẹp, cổ áo hình chữ V, thiết kế đặc biệt làm nổi bật vòng eo, vạt áo xéo, cũng rất phù hợp với lứa tuổi của cô, khá tao nhã.
Hơn nữa hôm nay cô cũng mặc màu đỏ, cô thực sự cũng đã đủ nổi bật.
Dĩ nhiên Hiểu Di không biết chính là sau khi cô mở cánh cửa này ra, mới thật sự nổi bần bật.
" Tiểu thư, giúp tôi gói cái này lại là được rồi, cảm ơn "
Người phụ nữ kia dường như vẫn chưa tin những lời Hiểu Di vừa mới nói, đi tới bên cạnh bàn thu ngân, thấy chiếc thẻ plastic trong tay nhân viên phục vụ quả thực là của Hàn Tử Đằng.
Ả thực sự thật không ngờ người phụ nữ kia có bản lĩnh như vậy, lại có thể đánh bại Viên Viên.
Trông thấy những phóng viên kia đã tới trước cửa, người phụ nữ kia biết cơ hội đã tới.
" Loại hồ ly tinh như cô, kẻ thứ ba, đi phá hoại tình cảm người khác, còn bày ra một vẻ mặt không có gì đáng kể kia, cô không sợ có báo ứng hả! "
Ả thừa dịp Hiểu Di vẫn chưa có phản ứng, mở miệng nói. Ả có thể mượn cơ hội này phô trương bản thân một chút.
" Sứ giả chính nghĩa của giới nghệ sĩ, tức giận phê phán kẻ thứ ba " như vậy, sự nổi tiếng của mình lại càng tăng cao.
Hiểu Di nào biết được ý đồ xấu xa của người phụ nữ này, lấy thủ đoạn đê tiện như vậy gia tăng sự phô trương cho bản thân mình.
Còn tưởng rằng ả đang diễn kịch, nói ào ào như mưa như gió, nhưng khi cô nhìn thấy một đám phóng viên chạy vào, chỉ biết, giờ đây mình cũng thê thảm rồi! Những phóng viên kia nhìn thấy Hiểu Di, liền tung ra đủ loại câu hỏi.
Rốt cuộc Hiểu Di cũng biết vì sao vừa nãy người phụ nữ kia muốn lớn tiếng nói như vậy về quan hệ giữa cô và Hàn Tử Đằng lại còn thêm Viên Viên.
Hóa ra ả có dự tính như vậy à! Gừng càng già càng cay! Người phụ nữ kia thật là nham hiểm mà!
" Xin hỏi cô vì sao muốn xen vào giữa Hàn tổng tài và Viên Viên? "
" Xin hỏi cô vì sao muốn làm kẻ thứ ba? "
"Xin hỏi cô cảm thấy Hàn tổng tài là thật tâm thích cô sao? "
" Xin hỏi cô có biết hay không, hai tuần nay, Hàn tổng tại không hề liên lạc với Viên Viên,có phải bởi vì cô mà bọn họ đã chia tay rồi hay không? Mấy ngày nay, có phải cô vẫn luôn ở cùng Hàn tổng tài ở cùng hay không?" … Những câu hỏi liên tục không ngừng lũ lượt kéo đến.
Hiểu Di có chút chật vật không chống đỡ nổi, đành phải ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, chuồn mất! Cô quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ.
" Quần áo của tôi để lại đây trước, tôi sẽ quay lại lấy, cảm ơn "
Sau đó cô ngẩng đầu, cười cười nói.
" Thực ra sự việc là như thế này, chúng ta có thể qua bên này nói "
Cô dẫn những phóng viên kia đi tới lối vào cửa hàng danh tiếng, chỉ có như vậy cô mới có thể thuận lợi chạy ra khỏi cửa.
" Thực ra, chuyện này, hay là mọi người hỏi Hàn tổng tài đi "
Hiểu Di nói, bất thình lình ngạc nhiên nói.
" Tử Đằng, anh đã đến rồi! "
Ngay lúc tất cả phóng viên quay đầu lại nhìn, Hiểu Di cấp tốc hướng về phía cửa, chạy ra đường.
Những phóng viên kia thấy đầu đề tới tay lại đã vụt mất, nhất định không cam lòng! Cho nên liền đuổi theo sau Hiểu Di, thế cho nên trên đường phố liền hình thành nên một cục diện như thế.
Hiểu Di chạy ở phía trước, một đoàn phóng viên đuổi theo ở phía sau, vừa đuổi theo vừa hô.
" Cô đừng chạy mà! Lâm tiểu thư… "
Không chạy mới là đứa ngốc đó! Hiểu Di nghĩ thầm, càng di chuyển bước chân nhanh hơn.
Thời điểm đó, Hàn Tử Đằng đang bàn việc làm ăn với thương nhân nước ngoài, Trương Khiết sắc mặt nghiêm trọng bước vào văn phòng.
" Được rồi, lần này chúng ta nói đến đây thôi, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ! "
Hàn Tử Đằng đưa ra đánh giá tổng kết. Sau khi người thương nhân nước ngoài rời đi, Hàn Tử Đằng nhìn Trương Khiết.
" Trương Khiết, làm sao vậy? "
Trương Khiết mở máy tính trên bàn.
" Tiểu Di, cô ấy... "
Chưa đợi anh ta nói dứt câu, Hàn Tử Đằng đã nhìn thấy cảnh tượng phát sóng trực tiếp tại hiện trường, Hiểu Di từ trong một cửa hàng danh tiếng chạy ra, phía sau là một đống phóng viên đang đuổi theo cô.
" Cái này là chuyện gì? " Ạnh hổn hển hỏi.
Hiểu Di còn đang chật vật chạy trên đường, đột nhiên một vật thể lạ bắn vào người cô.
" A! "
Hiểu Di la lên một tiếng, cúi đầu, phát hiện toàn bộ quần áo trên người bị lòng đỏ trứng gà nhuộm vàng, ý thức của cô trong nháy mắt hoàn toàn trống rỗng, khiếp sợ nhiều hơn là tức giận, đây là có chuyện gì?
Trời ạ! Hiện tại rốt cuộc là tình trạng gì?
Tại hiện trường trứng gà bay khắp nơi, toàn bộ đều ném về phía cô, loạn xạ tứ tung, đột nhiên Hiểu Di nghe thấy một đám người đang la hét.
" Đó đúng là thư ký của Hàn Tử Đằng! Ném vào ả đi! Là ả chen vào tình yêu ngọt ngào của Viên Viên, chúng ta phải bảo vệ tình yêu của Viên Viên. Không thể để cái loại người thứ ba này nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật! "
" Vậy mà lại làm kẻ thứ ba, đồ đàn bà hư hỏng, mọi người ném vào nó đi! "
" Đồ đàn bà hư hỏng! Thật là, chỉ vì tiền, mà lại đi làm chuyện vô liêm sỉ như vậy! "
Cái quái quỷ gì đây chứ!
Hiểu Di quả thực không thể tin vào tai mình, hóa ra những người này đều là fans của Viên Viên, thế nhưng những người này sao lại trở nên điên loạn như vậy...
Muốn tránh, không còn kịp rồi, Hiểu Di bị phóng viên phía sau vây bắt, phía trước đều là fans của Viên Viên, cô đã trở thành mục tiêu của tất cả mọi người, hàng đống trứng gà cùng lúc ném tới trên người cô.
Đau đớn đã không đủ để hình dung cảm nhận lúc này...
Không chỉ quần áo, mặt mũi, tóc, chân, tất cả đều dính đầy trứng...Nhớp dính, toàn thân từ trên xuống dưới đều nhớp dính thành một khối....
Chết tiệt! Cô muốn thét gào, muốn mắng chửi người, thế nhưng cô lại phát hiện tứ chi không nghe lời, cơ thể không ngừng run rẩy, ngay cả di chuyển một bước cũng gặp khó khăn.
" Tránh ra! " Cô nghe thấy một tiếng ra lệnh.
" Tôi bảo toàn bộ các người tránh ra có nghe thấy không? " Lại một tiếng rống to hơn.
Sau đó, tường người trước mặt đột nhiên lộ ra một kẻ hở, Hàn Tử Đằng cao lớn tràn đầy giận dữ đi về phía cô, lập tức kéo lấy cổ tay cô.
" Em là đồ ngốc sao? Cứ đứng yên để mặc người ta như vậy? "
Hàn Tử Đằng đau xót mắng, kéo cô đi về phía trước.
Cô bị mắng đến á khẩu không trả lời được.
Trên thực tế cô là bị những quả trứng gà kia dọa cho choáng váng, ngây người chưa hồi phục lại tinh thần.
" Anh chính là Hàn Tử Đằng, anh lại cùng con đàn bà này ở chung một chỗ, chúng ta cùng nhau đánh hắn! " Lại có fan nào đó la lên!
Trứng gà lần thứ hai bay loạn, Hàn Tử Đằng dùng thân thể to lớn đỡ thay cho Hiểu Di, kéo cô chạy ra khỏi đám đông.
Tay Hiểu Di bị Hàn Tử Đằng lôi đi, liều mạng chạy về phía trước, chân rất đau, toàn thân lại dính dấp ẩm ướt rất khó chịu, lòng trắng trứng trượt từ đỉnh đầu xuống mặt, cô muốn dùng tay lau đi, nhưng lại lau không xong, không thể làm gì khác hơn là gắng sức chớp mắt, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại, để tránh cho lòng trắng trứng lọt vào mắt...
Giờ phút này, chỉ có bàn tay to rộng rắn chắc đó mới có thể dẫn đường cho cô, cô nắm chặt lấy nó, chỉ sợ không cẩn thận nhất thời buông tay ra, bản thân sẽ bị rơi vào giữa đám fans đang phẫn nộ kia, bị giẫm chết, đạp chết, hoặc bị ném trứng gà cho đến chết.
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, ở hoàn cảnh này, vậy mà cô lại cảm thấy rất an tâm. Cô lại cảm thấy Hàn Tử Đằng rất đáng tin cậy, đủ để bảo vệ cô, trong khoảnh khắc anh nắm lấy tay cô, dường như ngay cả trời sập xuống cũng chẳng có gì phải sợ.
Cảnh tượng tàn bạo kia rốt cuộc cũng kết thúc, fans của Viên Viên quả thực đã quá điên cuồng. Cuối cùng, cảnh sát đã tới hiện trường, lại phải nổ súng cảnh báo mới trấn áp được cảnh hỗn loạn kia!
Nguyên lai là fans của Viên Viên thấy Hiểu Di bị phóng viên chạy đuổi theo sau, liền gọi những người khác đến, muốn cho Hiểu Di một bài học giáo huấn để cô chớ có quấn quít lấy Hàn Tử Đằng nữa.
Điểu này không ai có thể ngờ tới, chỉ một bức ảnh lại dẫn đến một chuỗi những sự cố nghiêm trọng như vậy.
Lúc này sắc mặt Hàn Tử Đằng tối sầm lại, gọi vào điện thoại.
" Trương Khiết, ả đàn bà kia, chính là ả đàn bà đã chỉ trích Hiểu Di, cho ả một bài học cảnh cáo, dám trêu chọc người của Hàn Tử Đằng này, tôi sẽ khiến cho ả không thể tiếp tục ở lại trong giới giải trí! Còn đám phóng viên kia, cảnh cáo bọn họ thích đáng một chút. Còn nữa, đám fans náo loạn kia, tôi muốn chúng chịu trách nhiệm trước pháp luật Thêm vào đó, giúp tôi liên lạc với Viên Viên, ngày mai tổ chức họp báo, đem chuyện của chúng tôi giải thích rõ ràng với với giới đại chúng, chúng tôi căn bản là không có quan hệ gì với nhau, bảo cô ấy dẹp yên fans của cô ấy đàng hoàng một chút! Tôi không muốn Hiểu Di chịu sự chỉ trích là người thứ ba! Được rồi, cứ như vậy mà làm, cúp máy! "
Hàn Tử Đằng quay đầu lại, thấy Hiểu Di đứng ở cửa phòng tắm nhìn anh.
" Có cần thiết phải đem sự việc xé ra to như vậy không? Nếu em đã không có chuyện gì nữa, thì nên quên đi thôi! "
" Không được, lần này không có chuyện, cũng không có nghĩa là lần sau sẽ không có chuyện"
Hàn Tử Đằng kiên định nói.
" Em có biết tâm trạng của anh khi nhìn thấy em bị phóng viên đuổi theo hôm nay như thế nào không? Còn nữa, thấy em bị người ta ném trứng, trong lòng đau đớn biết bao nhiêu em biết không?,thật sự nhìn thấy cảnh đó anh không thể nhịn nổi,chỉ hận không thể lóc thịt bọn họ cho sói ăn!!! "
Vẻ mặt Hàn Tử Đằng đột nhiên chuyển thành yêu thương, vươn tay ôm lấy Hiểu Di.
" Đều là anh không tốt, nếu không phải do anh không nói rõ ràng trong buổi chiếu ra mắt, em sẽ không gặp phải những chuyện này, bảo bối, đều là lỗi của anh, anh xin lỗi! "
Hiểu Di vòng tay ôm lại Hàn Tử Đằng
" Không cần nói xin lỗi, em không có trách anh, thật đó! "