Muốn Thoát Khỏi Anh

Chương 54: Trăng tròn rồi cũng sẽ khuyết




Coi lòng tan nát.
Lệ rơi rồi, lăn dài trên má như sương mỏng, Nguyệt Thiền nhìn cổ chân mảnh mai bị còng xích khóa lại. Cảm thấy đau đớn không thôi, chữ tình như tan thành cát bụi, tình yêu trong cô đã chết từ bao giờ.
Những dòng ký ức khi còn hạnh phúc ùa về, chợt cảm thấy ghẹn ngào, đúng thực là quá khác với bây giờ.
Nguyệt Thiền gắng gượng đứng dậy, ngồi lại về giường, xích sắt được nối với chân giường, khiến cô chỉ cảm thấy nặng nề.
Nguyệt Thiền vô hồn dựa đầu lên thành giường, ngây ngốc nhìn ra phía ngoài, trong làn mưa tuyết trắng xóa, hầu như chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Giống như đoạn tình cảm mà cô đã từng trao, giờ đây lại chẳng thể nhìn ra trong cõi lòng, cổ chân nhỏ lạnh buốt.
Cửa sổ không khóa, tiết trời bên ngoài lạnh lẽo, trong phòng không đốt than lò. Gió lạnh của mùa Đông hòa cùng làn tuyết rít gào bên ngoài, thi thoảng lại vào trong phòng, gió lạnh mùa Đông cũng không bằng tâm can của Nguyệt Thiền lúc này.
“Cạch”
Thanh âm truyền đến bên tai cô, Nguyệt Thiền biết là ai, cô chẳng muốn nhìn. Tay với lấy chăn lông, nằm xuống nệm giường êm ái, đắp chăn chùm kín người, Quang Viễn tay cầm khay thức ăn, chầm chậm đi về phía Nguyệt Thiền.
Đã gần hai ngày cô không chịu ăn gì, cứ thế này thì sẽ xảy ra chuyện mất.
Anh ngồi xuống giường, nét mặt âm trầm, nói:
“Em dậy ăn một chút đi, Nguyệt Thiền.”
Nguyệt Thiền không đáp, mi mắt rũ xuống, cô không cảm thấy đói.
Quang Viễn vẫn kiên nhẫn, anh xoa xoa đầu nhỏ trong chăn, dịu giọng dỗ dành:
“Ăn một chút thôi, có được không?”
Nguyệt Thiền mấp máy môi, nói ra vài lời:
“Thả tôi ra đi.”
Quang Viễn đứng dậy, dáng người cao lớn, lưng dài vai rộng, mặc sơ mi trắng cùng quần âu đen. Anh đi tới bên cửa sổ, chốt lại, đánh đánh trống lảng sang chuyện khác:
“Lạnh rồi, để tí nữa anh mang ít than vào phòng cho em.”
Cô vẫn giữ nguyên câu nói cũ:
“Thả tôi ra.”
Trong ánh mắt Quang Viễn là sự hỗn loạn, anh rời đi, trước khi đi vẫn nói thêm:
“Ngủ một chút rồi dậy ăn, đừng để mình bị đói.”
Tiếng khóa trái cửa lại lần nữa vang lên, căn phòng lại tĩnh lặng vô thanh, Nguyệt Thiền vẫn chẳng đụng tới thức ăn nước uống mà Quang Viễn mang tới. Mi mắt lâm nữa nặng trĩu, cô không buồn ngủ, chỉ cảm thấy rất rất mệt mỏi, bất lực và đau khổ.
Cả người vô lực mềm yếu, chìm vào mộng sâu đến miên man. Lúc Nguyệt Thiền lần nữa tỉnh lại, cảm thấy căn phòng không còn lạnh nữa, rất ấm áp, cô vén chăn lông. Mới phát hiện đèn điện trong phòng đều đã được tắt, trăng treo giữa nền trời u tối, ánh trắng nhạt chiếu rọi vào căn phòng qua kính cửa sổ.
Nguyệt Thiền gắng gượng ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô phát hiện cạnh giường còn có người.
Chính là Mạc Quang Viễn.
Người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế, tay chống lên trán, tóc đen rũ rượi đã ngủ gật từ bao giờ. Nguyệt Thiền đặt chân trần xuống nền sàn lót thảm lông, cô nhìn người trước mắt, rồi lại nhìn về phía cửa sổ, Nguyệt Thiền cúi đầu.
Nhìn nơi cổ chân bị xích lại, chua xót nói:
“Sao lại làm đến mức này cơ chứ?”
Cô đi từng bước nặng nề, xích sắt lạo xạo phía sau, tạo ra thanh âm trong không gian vô thanh này. Nguyệt Thiền chẳng thể đi tới bên cửa sổ, cô chỉ có thể đứng cách đó ba bước chân, nhìn ánh trắng bạc của trăng tròn bên ngoài.
Nguyệt Thiền sắc mặt nặng nề và u sầu, khẽ nói:
“Trăng tròn cũng có lúc phải khuyết, không bao giờ mãi mãi trọn vẹn.”
Cô xoay người, vẫn mặc chiếc váy trắng cũ, chầm chậm đi về phía anh, Quang Viễn đã tỉnh từ lâu. Lời kia cũng đã nghe được rõ ràng, nhưng anh vẫn giả vờ ngủ, giả vờ chưa nghe thấy lời nào như thế.
Mi mắt không động, nhưng tâm động, Quang Viễn rất đau, lồng ngực nhói lên, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Nguyệt Thiền cúi người, nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh lúc này, có hận có thương, thật không đáng để thương, nhưng cô vẫn cảm thấy đau thương.
Anh chầm chậm mở mắt, hướng ánh nhìn về phía Nguyệt Thiền, lệ không giữ được nơi đáy lòng nữa rồi.
Hai mắt chạm nhau, Quang Viễn nhìn xuống cổ chân nhỏ mảnh mai bị xích sắt làm cho xưng tím, lòng lại đau như cắt.
Chiềc Hummer H2 di chuyển với vận tốc 170km/ giờ trên đường cao tốc vắng người, xung quanh tĩnh lặng u ám, bên trong xe Vương Cảnh Nghi liếc nhìn sắc trời. Lại tăng tốc độ lên một chút, nhàn nhã huýt một bài sáo, âm sắc lạnh lẽo đến rợn người.
Anh chuyển hướng, chiếc Hummer lăn bánh trên nền tuyết dày, đi thêm một khoảng thời gian dài. Chiếc xe dừng lại trước một rừng cây, xung quanh phủ một sắc trắng của tuyết, Cảnh Nghi khoác đại áo khoác đen, cầm theo súng trường.
Anh rời xe, nhìn hàng dài cây trước mắt, tay phải châm điếu thuốc. Sắc đỏ lập lèo trong màn đêm, Cảnh Nghi nhàn nhã hút thuốc trên tay, nhả ra làn khói mờ ảo. Thân ảnh cao lớn, mái tóc đen được vuốt gọn gàng, khuôn mặt nét nào ra nét đấy, ngũ quan hài hòa sắc sảo, môi mỏng khẽ cong.
Anh thả điếu thuốc xuống nền tuyết, dùng gót dày dập đi sắc đỏ yếu ớt.
Cảnh Nghi đội mũ lưỡi chai đen, nhấc từng bước trên nền tuyết trắng, thanh âm trầm lạnh vang lên:
“Thật biết tìm chỗ để ở.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.