Muốn Thoát Khỏi Anh

Chương 59: Mãi mãi thuộc về anh [Ngoại truyện]




Năm thứ hai tám sau khi Mạc Quang Viễn qua đời.
Nguyệt Thiền cả ngày vẫn cứ như người mất hồn, trong ánh mắt không có lấy chút ánh sáng của sự sống, cô thả mình trên giường lớn. Vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hôm nay lại là ngày 28/12.
Nước da trắng lạnh có vài phần nhợt nhạt hơn trước, cánh môi hồng nhạt mấp máy nói:
“Khi nào anh về thế? Mạc Quang Viễn.”
Sắc trời âm u không trăng, mây mù tuyết trắng cứ vần vũ trên bầu trời khiến con người ta cảm thấy bức bối, không khí trong lại phòng nặng nề thêm vài phần. Cô lại rũ mắt, chìm sâu vào giấc mộng dài, một giấc mộng thật đẹp, làm Nguyệt Thiền mãi mãi không muốn tỉnh lại.
Thanh âm trầm ấm vang lên, rất gần, tưởng như ngay sát bên cạnh cô:
“Nguyệt Thiền.”
Nguyệt Thiền cố gắng mở mắt, căn phòng lạnh lẽo có thêm một người, ánh nhìn mơ hồ không rõ ràng. Cô xoa xoa mi tâm, mái tóc đen dài luôn luôn buông xõa kể từ ngày đó, Nguyệt Thiền sững người.
Giọng nói run run:
“Mạc… Mạc Quang Viễn!”
Cô vội vàng chống tay lên nệm giường mà ngồi thẳng dậy, cánh tay trắng nõn gầy yếu thấy rõ, như thể có làn sương mỏng đọng lại trên đôi mắt xinh đẹp vô hồn kia. Nguyệt Thiền ngắm nhìn khuôn mặt đã lâu rồi mình chưa từng nhìn thấy lại, cô họa anh trên cả trăm ngàn bức tranh, nhưng không có bức nào khiến Nguyệt Thiền cảm thấy quen thuộc.
Cánh tay run rẩy vươn lên, chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt anh:
“Anh về rồi, về rồi đúng không?”
Quang Viễn nâng niu cổ tay Nguyệt Thiền, tiến gần lại ôm trọn thân thể cô vào lòng, không trả lời câu hỏi mà Nguyệt Thiền đã đưa ra, anh chỉ nói:
“Anh đã nói em phải sống tốt, thật tốt, thế tại sao lại gầy tới mức này hả?”
“Em thất hứa với anh rồi đấy.”
Cô liên tục lắc đầu, dụi dụi vào lòng Quang Viễn, trân trọng khoảnh khắc này, cảm nhận lại mùi hương của mùi gỗ nhàn nhạt dễ chịu.
Nguyệt Thiền khóc, lệ rơi như suối không bao giờ cạn, giọng cô ghẹn ngào:
“Anh đừng đi, em không cho anh đi đâu hết.”
Nguyệt Thiền cảm thấy cả người lành lạnh, cái cảm giác ấm áp dần dần tan biến, cô choàng tỉnh bởi tiếng gió rít ngào bên ngoài trời. Nguyệt Thiền thở một cách khó nhọc, giọt lệ ấm áp lăn dài trên má, cô bỗng nhiên ngồi dậy, xốc chăn mà bước xuống giường.
Đầu óc cứ trống rỗng, Nguyệt Thiền bước đi tới bên cửa sổ, nhìn những bông tuyết trắng lành lạnh rơi xuống. Khóe môi cong nhẹ:
“Mơ à? Ước gì, mình mãi mãi mơ.”
“Thế thì thật tốt.”
Cô nhìn xuống dưới, đôi mắt vô hồn:
“Đây là tầng hai nhỉ?”
“Mơ mãi, đúng vậy.”
Nguyệt Thiền chống tay, cô trèo lên cửa sổ cao, đôi tay hờ hững không bám vào thành. Nguyệt Thiền thả mình, rơi tự do, cảm thấy thật nhẹ nhõm, toàn thân cô không cảm nhận được gì, trước khi nhắm mắt Nguyệt Thiền đã nở một nụ cười, một nụ cười vui vẻ.
Cô lần nữa mở mắt, lại vẫn là căn phòng quen thuộc, Nguyệt Thiền biết chứ, cô không thể chết. Nguyệt Thiền từng tự tử, từng làm mọi cách để có thể rời xa cuộc sống này, nhưng không có lần nào được.
Cô vẫn vậy, từng đường nét trên khuôn mặt không chút thay đổi, không có nếp nhăn. Y hệt như một con búp bê sứ, mãi mãi trường tồn theo thời gian, Nguyệt Thiền nhìn người làm bên cạnh mình, cô nói:
“Tôi ngất được bao nhiêu ngày rồi?”
Cô gái thân mặc váy trắng tạp dề đen giật mình, ngoái đầu lại mới biết người đã tỉnh, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng:
“Mạc phu nhân, người tỉnh rồi.”
“Để em đi gọi bác sĩ.”
Nguyệt Thiền lắc đầu:
“Không cần.”
Cô đứng dậy, bước xuống giường trước sự lo lắng của người bên cạnh:
“Phu nhân, người định…”
Nguyệt Thiền chỉ ra dấu im lặng, cô rời khỏi phòng, bước đi trên nền sàn lạnh. Nguyệt Thiền thân mặc váy trắng dài, cổ chữ V, từng họa tiết trên thân váy đều được thiết kế tinh xảo. Cô mở cửa, đi đến một khoảng vườn sau nhà, nơi trôn cất Mạc Quang Viễn.
Cô cởi dây chuyền trên cổ, nắm chặt mảnh ghép trăng khuyết trong lòng bàn tay, đầu nhọn ghim sâu vào da thịt khiến nó chảy máu. Nguyệt Thiền từng bước, từng bước đi tới bên nơi Quang Viễn đang nghỉ ngơi, cô chầm chậm bước đi trên nền tuyết, ngồi xuống ghế dài ngay bên cạnh.
Nguyệt Thiền nhìn tuyết rơi, lành lạnh phủ lên vạn vật một màu trắng xóa.
Cô tâm tư trống rỗng, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không:
“Tuyết rơi rồi.”
Nguyệt Thiền bình thản nói, cô ngồi dựa mình vào băng ghế, đón nhận những bông tuyết lạnh lẽo, một thân tuyết trắng tựa hồ như muốn hòa vào màn tuyết. Trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, nở một nụ cười, nhìn những bông tuyết có màu thanh bạch, Nguyệt Thiền lại bắt mình đối mặt với câu hỏi:
[Nếu con người sinh ra cũng có thể thanh bạch như thế thì tốt rồi, trên đời sẽ không còn quá nhiều thứ dơ bẩn. Có đúng không?]
Nghĩ đến đây, Nguyệt Thiền cảm thấy mình ngốc, ngốc đến mức không tả được. Cô tự cười để chế nhạo mình, rồi lại nhìn lòng bàn tay dính máu:
“Sao anh lại nói dối, anh hứa ở bên cạnh em cơ mà.”
Nguyệt Thiền nhìn sang nơi Quang Viễn đang an nghỉ, xung quanh được trồng đều là đỗ quyên trắng, cô bước tới bên cạnh anh, ngả mình nằm trên tuyết lạnh, nói:
“Đỗ quyên trắng, loài hoa có rất nhiều ý nghĩa, nhưng anh có biết không, em thích nhất một ý nghĩa này của loài hoa này.”
Em mãi mãi thuộc về anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.