Mưu Đồ Của Bạn Cùng Phòng

Chương 10:




14
Hứa Tĩnh đi ra ngoài khá lâu nên lúc quay về đồ ăn đã lên được một nửa.
"Tiệm cơm có khuyến mãi tặng mỗi khách hàng một chai nước mận."
"Ngon, nóng vậy uống nước mận thì còn gì bằng."
Thấy Tiêu Vân và Tống Giai Giai cười to, Hứa Tĩnh không nhịn được mà bật cười.
Cậu ta vừa xin lỗi vừa rót nước mận vào cốc chúng tôi.
Xui cái ai cũng ăn đồ ăn mà chẳng uống nước nên Hứa Tĩnh sốt ruột vô cùng mà chẳng làm gì được.
Cậu ta thích đồ thanh đạm nhưng những món chúng tôi gọi đều cay xé lưỡi.
Hứa Tĩnh ăn được vài miếng đã cay không chịu được mà liên tục uống nước.
Ngay cả thứ bột trong cốc nước cũng vào bụng cậu ta không thừa giọt nào.
Tôi hài lòng uống nước mận trong cốc. Thấy tôi uống, Hứa Tĩnh cười nhẹ nhõm.
Chỉ là cậu ta còn chưa vui được bao lâu đã ngất xuống bàn.
Bên ngoài phòng riêng có tiếng ồn, chúng tôi biết Hứa Thành đã dẫn người bên ngoài đi nên cũng ra khỏi phòng.
Chúng tôi đang đợi bên ngoài tiệm cơm thì nhìn thấy Trình Hàm từ bên trong chạy ra.
Nắm đ.ấ.m của Trình Hàm siết chặt, chúng tôi chưa kịp hỏi thì anh ấy đã giải thích tình hình.
"Mấy đứa ra ngoài cái là anh thả thằng khốn đó vào liền. Lúc chờ ở bên ngoài cậu ta uống rất nhiều rượu, anh đ.ấ.m nó được hai cái nhưng vẫn chưa hả giận."
"Hứa Thành uống rượu sao? Có lẽ là cái cớ do Hứa Tĩnh nghĩ ra, nó giúp chúng ta kha khá đấy chứ nhỉ."
Tôi không cần vạch trần tâm tư của Hứa Tĩnh cũng đủ để Tiêu Vân và Tống Giai Giai ghét bỏ cậu ta.
Tiêu Vân dậm chân mắng còn Tống Giai Giai thì òa khóc sà vào lòng Trình Hàm, sau khi bình tĩnh lại cậu ấy mới ngẩng đầu lên cười.
"Diên Diên, cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì tớ đã bị Hứa Tĩnh lừa rồi! Cậu ta quá độc ác, chỉ vì muốn giúp em trai mình mà nhắm vào chúng ta."
15
Hứa Tĩnh trở lại vào ngày hôm sau.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của cậu ta từ ban công, tôi lập tức kiếm cớ chuồn ra ngoài.
Mọi người trong ký túc xá đang trò chuyện thì có một tiếng đập cửa.
“Học sinh ngày nay kìa......"
Cửa mở, là Hứa Tĩnh, cậu ta không quan tâm xung quanh mà vừa giơ d.a.o tiến lên vừa chửi bới.
"A a a! Đi c.h.ế.t đi! Lũ tiện nhân chúng mày."
Thấy d.a.o sắp đ.â.m vào người mình, cố vấn viên đứng trước cửa nhất thời không thể động đậy được.
"Phanh!"
Một tiếng vang trầm.
Tôi từ trong góc đi ra, lấy cây lau sàn đập vào người Hứa Tĩnh.
Cậu ta đau đớn buông lỏng tay, lưỡi d.a.o rơi xuống sàn bị Tiêu Vân lập tức đá đi.
"Này!"
Tiêu Vân và Tống Giai Giai lao lên khống chế Hứa Tĩnh, tôi thì đỡ cố vấn viên đứng dậy.
"Hứa Tĩnh! Cậu bị điên à!"
Tôi tức giận quát lớn, sau đó quay sang nhìn cố vấn viên một cách lo lắng.
"Bọn em với Hứa Tĩnh có mâu thuẫn, trước đây có nhờ thầy cô giải quyết nhưng ai ngờ cậu ta không những không nghe mà còn có ý định đả thương chúng em."
"Cố vấn viên lo lắng đến tìm em thế mà lại...... May mà lúc nãy đứng ngoài ban công em thấy cậu ta có vẻ điên loạn nên mới ngăn chặn kịp."
"Hôm nay may vậy thôi nhưng còn ngày sau thì......"
Tôi dừng lại, Tiêu Vân và Tống Giai Giai thì bắt đầu phản kích.
"Bọn em không thể ở chung với loại người như Hứa Tĩnh được."
"Khai trừ! Khai trừ!" Cố vấn viên hét lên sau khi bĩnh tĩnh lại.
"Thứ này mà còn ở trong trường thì quá nguy hiểm rồi!"
Đạt được mục đích của mình, khóe miệng của ba chúng tôi bất giác nhếch lên.
"Lũ tiện nhân này, lũ tiện...... ugh!"
Hứa Tĩnh muốn mắng tiếp nhưng lại bị Tiêu Vân bịt mồm.
Còn Tống Giai Giai thì chuồn ra sau nhéo cậu ta một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.