Mưu Đồ Của Bạn Cùng Phòng

Chương 8:




10
Một hôm khác, Hứa Tĩnh hiếm khi rời khỏi ký túc xá.
Tống Giai Giai chỉ tò mò nhìn thoáng qua đã bị Hứa Tĩnh trừng mắt một cái.
"Trừng cái gì! Nghĩ tôi ưa cậu chắc!"
Nói rồi, Tống Giai Giai thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài trước Hứa Tĩnh.
Hứa Tĩnh về ký túc xá thấy không có ai, thở phào nhẹ nhõm, cậu ta lấy một túi bột trắng từ trong túi ra, cẩn thận cho vào ngăn bàn khoá lại.
Tối đến, tôi cắt đoạn có hành vi lén lút của Hứa Tĩnh gửi vào nhóm, video cho thấy nụ cười gian ác của Hứa Tĩnh khiến Tiêu Vân và Tống Giai Giai sợ hãi.
"Túi đó là gì, cậu ta không định đầu độc chúng ta chứ?"
Hầu như không cần bàn bạc, ba chúng tôi thống nhất phải thay túi bột trắng đó đi.
Nhưng làm sao thay?
Chiều hôm sau, Hứa Tĩnh nhận được tin nhắn từ cố vấn học tập trong khi đang ôn bài trong ký túc xá.
"Hứa Tĩnh, em đến văn phòng khoa một chuyến, thầy cô có việc muốn tìm hiểu."
Hứa Tĩnh nhíu mày, nhớ lại việc Tiêu Vân rời ký túc xá sau khi trừng mắt mình nửa tiếng trước, cậu ta cười lạnh.
Khi thấy Hứa Tĩnh rời khỏi tòa nhà ký túc xá, tôi mới quay lại phòng.
Tống Giai Giai theo sau, vừa cảnh giác nghe tiếng động ngoài cửa vừa nhìn tôi hành động.
Tôi lấy một chiếc chìa khóa từ trong áo ra, cái này giống hệt cái chìa khóa mà Hứa Tĩnh luôn mang theo, nhưng nó được tôi nhờ ông chú dưới lầu đúc lại trong khi Hứa Tĩnh đang tắm.
Chỉ một tiếng động nhỏ, ngăn kéo mở ra.
Tôi tìm thấy gói bột, đổ hết bột bên trong vào chai rỗng đã chuẩn bị trước, rồi đổ bột vitamin cùng màu đã chuẩn bị sẵn vào.
"Diên Diên, cậu giữ bột này làm gì?"
"Tớ sẽ mang đi kiểm nghiệm, nếu có vấn đề, đây sẽ là bằng chứng phạm tội của Hứa Tĩnh."
"Diên Diên, cậu thật thông minh!"
Tống Giai Giai nhìn tôi ngưỡng mộ.
Mọi việc diễn ra theo kế hoạch, tôi rời ký túc xá, Tống Giai Giai cũng nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, Hứa Tĩnh và Tiêu Vân lần lượt về ký túc xá nhưng cả hai đều không vui vẻ.
Tiêu Vân kể chuyện Hứa Tĩnh không hòa hợp với các bạn cùng phòng, còn chỉ ra Hứa Tĩnh từng quay video trong nhà tắm, nhưng dưới sự ngụy biện của Hứa Tĩnh, ý định chuyển phòng của Tiêu Vân bị cố vấn học tập không muốn rắc rối từ chối.
"Các em là bạn cùng phòng, còn phải sống chung hai năm nữa, có hiểu lầm gì phải giải thích kịp thời, tôi tin rằng nói rõ rồi các em sẽ tốt hơn."
"Thầy cô còn bận, các em về trước đi, nếu có mâu thuẫn thì giải quyết riêng."
Cố vấn học tập nói vài câu rồi đuổi người, Tiêu Vân có chút tức giận nhưng cậu ấy cũng không kỳ vọng gì nhiều từ chuyến đi này.
Về ký túc xá, Tiêu Vân nhìn Tống Giai Giai với ánh mắt thăm dò, thấy đối phương bí mật làm dấu OK, cậu ấy cũng yên tâm.
Nhưng chưa kịp thả lỏng, trong ký túc xá yên tĩnh đã vang lên câu hỏi lạnh lùng của Hứa Tĩnh.
"Ai động vào bàn của tôi?"
11
"Một góc sách trên bàn tôi bị đẩy ra ngoài, ai động vào bàn tôi?"
Tiêu Vân và Tống Giai Giai bị câu nói này của Hứa Tĩnh làm cho sợ hãi, may mà 2 người đang ngồi trên ghế nên thoạt nhìn không thấy gì.
"Tôi động đấy…. Thì sao?"
Tống Giai Giai lấy hết can đảm đối mặt với Hứa Tĩnh nhưng vẫn bị sự oán độc trong mắt đối phương làm cho nghẹn họng.
"Cậu đừng nghĩ là tôi...... Tôi không biết cậu làm cái gì, có phải cậu lén bỏ thứ gì đó vào mỹ phẩm của tôi đúng không?"
"Nước hoa hồng của tôi trước giờ đều thơm nhưng mấy nay lại thối, chắc chắn là do cậu làm!"
"Cậu làm thế với tôi thì đừng trách tôi làm lại với cậu."
Hứa Tĩnh nhìn Tống Giai Giai một cách nghi ngờ, cậu ta không thể phân biệt được đối phương đang nói dối hay là thật. Hứa Tĩnh chỉ có thể nhìn vào bình mỹ phẩm duy nhất trên bàn cậu ta.
Bởi vì là đồ mới nên trên thành bình còn lưu lại dấu vân tay, trên nắp còn có thứ chất lỏng như kiểu nước bọt.
Hứa Tĩnh vẫn cau mày nhưng sự nghi ngờ trên mặt đã tiêu tan không ít, Tống Giai Giai im lặng hít một hơi thật sâu.
May mà cậu ấy trả thù vụ kia không thì chẳng biết vượt qua thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.