Mưu Đồ Của Bạn Cùng Phòng

Chương 9:




12
Lúc Tiêu Vân và Tống Giai Giai ‘tai qua nạn khỏi’ cũng là lúc tôi trở về.
Thấy tôi, Hứa Tĩnh không quan tâm đến vụ mỹ phẩm nữa mà lập tức thay đổi sắc mặt.
Cậu ta tràn đầy áy náy nói.
"Chuyện lúc trước... Là do tôi sai, tôi nhất thời tức giận...... nên có đi quá giới hạn, xin lỗi các cậu."
"Lần này nghe giáo viên nói vậy tôi cũng suy nghĩ kỹ rồi. Dù sao chúng ta còn ở với nhau hai năm nữa, tôi không muốn rời khỏi ký túc xá này đâu, các cậu có thể cho tôi cơ hội sửa sai không.”
"Cuối tuần này tôi sẽ mời cơm các cậu xem như là lời xin lỗi."
Tiêu Vân và Tống Giai Giai bị diễn xuất của Hứa Tĩnh làm cho ngạc nhiên nhưng có tôi ở đây nên hai người chỉ giễu cợt vài câu rồi đồng ý.
Thậm chí để làm cho giống thật hơn, Tống Giai Giai còn bồi thêm một câu.
"Tốt nhất là lời xin lỗi của cậu thật lòng, nếu không bọn tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
"Còn cậu thì sao Thẩm Diên, cậu có đến không?"
Hứa Tĩnh háo hức hỏi tôi, đôi mắt cậu ta nheo lại để giấu đi sự điên cuồng của mình.
"Mọi người đều đi thì tôi cũng đi."
"Nhưng cậu nhớ phải mượn cơ hội này mà thành tâm xin lỗi Tiêu Vân và Giai Giai, dù sao cậu cũng có lỗi với họ là chính." . Truyện Nữ Phụ
Tôi mỉm cười vô hại nhưng ánh mắt Hứa Tĩnh nhìn tôi lại trông giống đang nhìn một kẻ ngốc.
13
Thứ bảy, hiếm khi cả 4 người trong ký túc xá chúng tôi cùng ra ngoài.
Hứa Tĩnh dẫn chúng tôi đến một tiệm cơm cách trường không xa.
Dù đau lòng ch.ết đi được nhưng cậu ta vẫn phải cố tỏ ra hào phóng bảo chúng tôi thoải mái gọi món.
Thế thì tôi cũng sẽ không ngại nữa, ba bọn tôi gọi một lúc mười mấy món.
Lửa giận trong lòng Hứa Tĩnh như muốn đốt luôn cả trời, phải biết cậu ta cố gắng ăn uống đạm bạc cỡ nào để dành tiền nuôi em trai. Nhưng so với việc tìm người yêu cho Hứa Thành thì mấy đồng bạc này có là gì, Hứa Tĩnh chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
"Các cậu cứ chờ đồ ăn đi, tôi đi hỏi xem nhà hàng có khuyến mãi không."
Hứa Tĩnh bước ra khỏi phòng riêng rồi đi tới một góc mù của camera giám sát nhà hàng, nơi có Hứa Thành đang chờ sẵn.
Hứa Thành vừa không có bằng cấp lại không có ngoại hình, cậu ta chỉ biết ăn với ngủ nên khó khăn lắm mới xin được một chân rửa bát ở tiệm cơm này.
"Thẩm Diên tới rồi sao?"
Thấy Hứa Tĩnh gật đầu, Hứa Thành nhe răng ra cười
"Em biết chị hiểu em nhất. Chị là chị gái tốt nhất trong lòng em, có thể tìm cho em một người vợ xinh đẹp như vậy."
"Đợi em cưới được Thẩm Diên rồi, em nhất định sẽ bắt con nhỏ đó phải hiếu kính với chị và mẹ."
Nghe những lời khen ngọt ngào của em trai, Hứa Tĩnh bất giác cười. Sau đó cậu ta lôi một túi bột trắng từ trong túi ra.
"Em cho thứ này vào đồ uống rồi mang qua, nhớ đừng phạm sai lầm."
"Được rồi, được rồi."
Hứa Thành nhanh chóng đồng ý rồi chạy vào bếp.
Chắc Hứa Tĩnh không ngờ được, thứ bột trắng thật sự đang ở trong cốc nước của cậu ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.