Mưu Đồ Làm Loạn

Chương 54: Chương 54:(Kết thúc)




Edit: Ngọc Hân
***
Chung Tuyển về đến nhà thì nhìn thấy vợ nhỏ đang tha thiết chờ mong anh mang cá nấu cải chua về. Ban đêm có tuyết rơi đọng lại trên tóc và vai của anh, Hạ Hàm cười xinh đẹp đi cà nhắc tới phủi cho anh, người cô ấm áp thơm mát, động tác kiễng chân khiến ngực lắc lư.
Anh khó nhịn giật cổ họng, bàn tay lạnh lẽo cứng rắn chui vào trong áo ngủ của cô.
Hạ Hàm sợ hãi kêu lên, nhưng anh lại càng quá đáng hơn, bàn tay chui vào váy ngủ lần sờ tới giữa mông cô. Nhiệt độ cơ thể anh được làn da mềm mại trơn bóng ủ ấm, cảm xúc của tay vô cùng thích thú.
“Không muốn ăn nữa.” Một lát sau cô ôm cổ anh nói, hình ảnh hạn chế phát triển thành như vậy, khiến cô thèm ăn chỗ nào nữa chứ. So với cá nấu cải chua, cô thích ăn ông xã hơn.
Chung Tuyển ồm ồm “Ừm” một tiếng, khó chịu nhịn lại, đưa que thử thai cho Hạ Hàm, rồi sờ bụng Hạ Hàm nói: “Gần đây em trở nên tham ăn hơn, đi xem có phải mang thai rồi không.”
Hạ Hàm nhìn chằm chằm que thử thai cắn môi dưới, từ trên người anh đi xuống chậm rãi vào phong tắm.
Đúng vậy, gần đây cô quả thật tham ăn nhưng lại dễ dàng mệt mỏi rã rời, chắc không mang thai thật chứ, nếu thật sự mang thai thì đây là cũng quá dễ dàng trúng thưởng rồi.
Từ phòng tắm đi ra liền lên giường bổ nhào vào lòng anh, vùi đầu vào trước ngực anh làm nũng. Chung Tuyển đã đổi đồ ngủ ở trong phòng tắm khác, cuộn ôm cô vào trong lòng, môi dán lên trán cô: “Mệt thì ngủ trước đi.”
“Em còn chưa lấy cái kia ra.” Cô chỉ vào que thử thai đang trong phòng tắm.
“Ừ, anh đi lấy.” Chung Tuyển xuống giường vào phòng tắm, trong lòng cũng rất khẩn trương.
Hạ Hàm thấy anh chưa ra liền xỏ dép lê xuống giường theo vào phòng tắm, đưa tay ôm chặt eo Chung Tuyển nói, “Để em nhìn xem.” Cô đưa tay đoạt lấy, Hạ Hàm vừa nhìn thì bật cười, chợt vứt bỏ que thử thai, hai cánh tay nhỏ mảnh nhốt chặt cổ anh, nói: “Xem ra anh cố gắng chưa đủ.”
Cô gái nhỏ lại dám nghi ngờ sức chiến đấu của anh! Chung Tuyển nghe xong bật cười bế cô lên, cúi cắn lên vành tai cô, còn dọa nạt cô: “Lá gan càng lúc càng lớn rồi!” Còn lâu Hạ Hàm mới sợ anh, đưa tay nhỏ bé cởi cúc áo anh, còn hôn lên cằm anh.
Anh đặt cô trên giường nhanh chóng cởi hết đồ của bà xã nhỏ nhà mình, cơ thể nóng bỏng lập tức dán lên, Hạ Hàm thật sự rất láu lỉnh, chủ động vòng chân qua eo anh, cẳng chân non mềm càng dán sát hắt lưng anh, quấn quít muốn anh.
Chung Tuyển ngoan ngoãn đi vào, thong thả ung dung cho cô ăn no trước đã.
Phía trên, người đàn ông khiêu khích mạnh mẽ đâm khúc côn th*t vào cơ thể người phụ nữ phía dưới một lần lại một lần. Hạ Hàm bị anh đâm đầu óc cũng đã rối loạn, quyến rũ thành một vũng nước xuân, rên ngâm nga trong lòng anh.
***
Năm trước Hạ Hàm đạt được mong ước là có thai, lúc đi bệnh viện kiểm tra cũng dẫn theo cả Thần Thần, Thần Thần vô cùng cao hứng, nắm tay mẹ làm thế nào cũng không chịu buông ra, còn luôn hỏi: “Khi nào thì em gái ra ngoài?”
“Còn sớm.” Hạ Hàm ngồi xổm xuống sờ trán Thần Thần, tiểu gia hỏa lập tức chu mỏ tha thiết nhìn bụng mẹ.
“Được rồi, còn phải đợi em gái lâu lắm đấy.” Chung Tuyển cầm tờ giấy xét nghiệm đi ra, ôm con đứng lên.
Thật ra bộ dạng Thần Thần còn nhỏ mà thành thạo quả thực rất giống anh hồi nhỏ.
Sau khi Hạ Hàm mang thai hai người đàn ông trong nhà đều chăm sóc rất cẩn thận, từ khi cô mang thai tới nay Chung Tuyển cố gắng hạn chế thời gian tăng ca trong đội.
Lúc sáu tháng bụng Hạ Hàm đã lớn hơn, người cũng tăng thêm không ít thịt, mặt tròn vo như trái táo. Thật ra Chung Tuyển vẫn thích cô mập hơn một chút, thịt mũm mĩm sờ vào rất có cảm xúc.
Mấy ngày nay Hạ Hàm bị cảm nhẹ, vì không thể uống thuốc nên mãi chưa khỏe lại, nhìn thấy mẹ không thoải mái, Thần Thần ngay cả nhà trẻ cũng không muốn đi, Chung Tuyển cũng xin nghỉ phép trong đội về nhà chăm sóc Hạ Hàm. leequydon
Sáng sớm Thần Thần vô cùng ngoan ngoãn tự mình rời khỏi giường, mặc quần áo xong sau đó chạy đến phòng ba mẹ. Cậu nhìn thấy bộ dạng không thoải mái của mẹ nằm trên giường thì rất đau lòng, cậu trèo lên giường ru rú bên cạnh Hạ Hàm, giọng vo ve gọi, “Hàm Hàm.”
“Hôm nay con không đi nhà trẻ được không? Con lo cho mẹ.” Thần Thần nói.
“Ba con ở nhà mà.” Hạ Hàm nói với con trai.
Ánh mắt chung Thần đen như mực, nghĩ một lát: Nếu có ba ở nhà chăm sóc mẹ thì rất yên tâm rồi.
Còn một lát nữa mới tới thời gian đi nhà trẻ, Chung Thần liền xốc chăn lên nằm vào trong chăn cùng Hạ Hàm, bàn tay nhỏ bé sờ bụng Hạ Hàm, giọng trẻ con hồn nhiên hỏi: “Mẹ khó chịu vậy cục cưng trong bụng có phải cũng sẽ khó chịu không?”
Lúc này Chung Tuyển từ phòng tắm đi ra ngồi trên giường nắm tay Hạ Hàm, trả lời con trai: “Sẽ không, Chung Thần, nhanh xuống ăn sáng lát nữa ba đưa con đi nhà trẻ.”
Chung Thần nghe xong ỉu xìu, vùi đầu vào người mẹ ôm mẹ, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy Hạ Hàm.
Thật ra cô cũng không khó chịu gì nhiều, ngoại trừ hơi đau đầu mà thôi, thế mà hai người đàn ông trong nhà một người không đi làm, một người không muốn đi nhà trẻ. Hạ Hàm nhìn thời gian gần tới giờ, đẩy hai người đàn ông đang dựa vào cô, thúc giục Chung Tuyển nhanh đưa Thần Thần đi nhà trẻ.
Tiểu gia hỏa không tình nguyện bị ba đưa đi nhà trẻ, lúc anh về Hạ Hàm đã rời giường, Chung Tuyển lo cho cô nên khi xuống xe ngay cả chìa khóa cũng không kịp lấy ra.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Anh cúi đầu hỏi.
“Dạ, đỡ hơn rồi.” Hạ Hàm cười với anh, cầm tay anh sờ lên bụng mình nói: “Anh mau về đội đi, một mình em ở nhà hoàn toàn không có vấn đề.”
“Không đi.” Chung Tuyển gọn gàng linh hoạt nói, còn hỏi cô muốn ăn gì.
“Cảm vặt mà thôi, các anh lại tưởng thật.” Hạ Hàm ngẩng mặt, vì trời nóng nên trán có một tầng mồ hôi mỏng.
“Khi trên xe Chung Thần giao cho anh phải chăm sóc tốt cho em.”
Nghĩ tới con trai mình Hạ Hàm cười khẽ, thầm nghĩ đứa bé trong bụng này nhất định phải nghịch ngợm càn quấy một chút mới hay.
***
Ngày đầu tháng chín, Hạ Hàm thuận lợi sinh ở bệnh viện, đã đồng ý với Chung Thần ngày mẹ sinh cục cưng nhất định cậu không cần phải đi nhà trẻ, ba mẹ hai bên và hai người đàn ông trong nhà đều chờ trong bệnh viện.
Mặc dù Chung Tuyển bình tĩnh hơn lần đầu, nhưng đứng trước cửa phòng sinh vẫn khẩn trương lòng bàn tay đầy mồ hôi, không biết qua bao lâu y tá đi ra nói với Chung Tuyển, “Là một bé trai.”
Chung Tuyển sửng sốt, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười.
Nghĩ đến là con trai lại nhìn con lớn lên bên cạnh mình trong lòng anh tự giễu một cái, xem ra số anh không có con gái rồi.
Mẹ Chung vô cùng cao hứng ôm cháu trai gọi Thần Thần di tới dịu dàng nói: “Thần Thần, mau xem em trai nè, sau nay con chính là anh trai rồi.”
Chung Thần giương đầu sững sờ nhìn đứa bé trong lòng bà nội, bỗng chốc cậu bé vọt đứng lên tay nhỏ bé dè dặt cẩn thận kéo tấm khăn vây quanh em bé, khi thấy em bé có thứ y đúc cậu thì vẻ mặt như đưa đám, nói: “Con không thích.”
Mẹ Chung không rõ chân tướng ngây ngẩn cả người, nhưng cũng không quản nhiều như vậy, quấn chặt cho em bé xong chờ Hạ Hàm tỉnh lại cho bé bú sữa.
Chung Thần từ chỗ bà nội đi ra lập tức đi tìm ba cậu, phòng bệnh của mẹ ngay tại góc rẽ, vòng qua phòng bệnh là một gian phòng khách, cậu bé chạy tới lập tức nhào vào lòng Chung Tuyển, ánh mắt hồng hồng vừa nhìn liền biết đã khóc. Chung Tuyển ôm con trai đứng lên, sợ quầy rầy Hạ Hàm nên ôm Chung Thần ra khỏi phòng bệnh vào phòng khách, hỏi “Làm sao vậy?”
Sao tiểu gia hoa đi qua chỗ bà nội một chuyến nhìn em bé liền trở thành bộ dạng thương tâm như thế này.
“Ba, con muốn có em gái.” Nói xong liền nằm trên đầu vai ba, vừa kéo vừa khóc.
Chung Tuyển cười nhẹ khẽ vuốt lưng con trai, khuyên giải an ủi: “Chung Thần, sau này con phải giúp ba mẹ chăm sóc em, dạy em đá cầu, dạy em trượt ván, em còn gọi con bằng anh trai, những thứ này đều là việc con phải làm.”
“Chẳng lẽ không muốn sao?” Chung Tuyển hỏi con trai.
Chung Thần suy nghĩ một lát, khóc nghẹn ngào nói: “Con đồng ý.”
Nói xong vẫn không cam lòng, nhưng anh hùng nhỏ hiếm có khi khóc thút thít trước mặt ba có chút không nhịn được đỏ mặt, thẹn thùng từ người ba lao xuống đi tới bên giường nhìn mẹ.
Hạ Hàm đã tỉnh từ sáng sớm, vì bị thiếu máu sắc mặt không tốt lắm.
Chung Tuyển vuốt ve trán cô, môi giật giật nói: “Có đau hay không?”
Hạ Hàm nắm lấy bàn tay của anh, lập tức chảy nước mắt.
“Đau quá, đau chết mất.”
Anh nhanh chóng đau lòng, người vợ có khuôn mặt nhỏ nhắn mà anh yêu nhất bị đau đến tái nhợt, trái tim anh như bị thép đâm vào, lời nói nghẹn ở cổ họng, anh nuốt xuống cúi người hôn lên tóc đầy mồ hôi của cô.
Thần Thần thấy mẹ đã tỉnh liền chạy tới nắm lấy tay Hạ Hàm, đôi mắt ngọc trai nhỏ nhắn nhìn chằm chằm cô rồi gọi một tiếng “Hàm Hàm.”
Vừa rồi ba đã bảo với cậu sau này cậu là anh trai, trách nhiệm chăm sóc em trai nghe qua rất quan trọng, tiểu gia hỏa rất nhanh đã nghĩ thông suốt, trong lòng còn tràn đầy cảm giác thành tựu, nói với Hạ Hàm: “Là một bé trai giống con, dạ, con rất thích, ba cũng thích em ấy đúng không?” Chung Thần nói xong nhìn thoáng qua Chung Tuyển.
Anh nở nụ cười gật đầu.
“A?” Hạ Hàm kinh ngạc, “Là con trai à.”
Gần như sự đợi chờ của ba người đã thất bại, tiểu công chúa nhà họ Chung chưa có duyên phận rơi xuống.
Cô cũng bật cười, nghĩ con trai sẽ thân thiết hiểu chuyện như Thần Thần vậy trong lòng cũng ấm áp, cô nhìn Chung Tuyển, ánh mắt hai người ngầm tự hiểu.
Trong nhà quả thật rất nhiều bé trai, Chung Hàng, Chung Thần, còn có Hạ Bắc, lần này lại nhiều thêm một bé rồi.
Bé trai nhà họ Chung từ nhỏ đã chín chắn tuấn tú, ngay cả đùa giỡn cùng nhau cũng rất ít thấy, Hạ Hàm nghĩ rằng những đứa nhỏ này cũng sẽ không làm gì khiến cô phải lo lắng.
Vách tường bệnh viện sạch sẽ đơn giản, người đàn ông cúi người vuốt ve vợ vừa sinh xong của mình, trong mắt tràn đầy tình ý đau lòng, ánh mắt trời vào thu xuyên thấu qua cửa sổ phòng bệnh tiến vào trong. Lúc này tinh thần Hạ Hàm cũng dần tỉnh táo hơn nhiều, mỉm cười nhìn người đàn ông vì cô mấy ngày đêm không chợp mặt.
“Bà xã, vất vả rồi.”
Hạ Hàm gật đầu, quả thật vất vả lắm.
“Về sau cho đứa bé theo Thần Thần.”
Hai đứa con trai, ngộ nhỡ đều giành bà xã với anh thì nên làm thế nào bây giờ, nhớ năm đó anh mạnh mẽ cỡ nào mới cưới được bà xã về nhà, bây giờ đã kết hôn lại còn phải tranh giành với con trai.
Sao Hạ Hàm lại không biết ý tứ của anh cơ chứ, oán thầm anh quá ngây thơ.
Đúng vậy, tính anh vốn quyết đoán, bởi vì em nên anh càng ngây thơ sợ sệt, ngược lại em thì càng ngày càng trưởng thành xinh đẹp.
Tình cảm là sự trao đổi, anh bằng lòng lấy hết tất cả của anh đổi cho em một đời vô ưu vô lo, điều kiện chỉ có một đó chính là đổi lại em phải ở bên cạnh anh suốt cả đời.
Cả đời không đủ, nếu có kiếp sau anh nhất định sẽ che chở cho em.
Anh yêu em.
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.