Chuyện hai huynh muội Đường Du và Đường Di và trường tư của Tần gia đã được quyết định, tạm thời không vội phải đọc sách.
Hiện giờ đã tháng chạp, qua mấy ngày nữa sẽ tới nửa tháng, mọi người đều nghỉ ngơi. Học sinh ở trường tư đều ai về nhà nấy, tiên sinh và ma ma cũng về quê ăn tết. Lúc này bọn họ tới cũng không có ý nghĩa, chi bằng ở nhà chờ qua sang năm, đến mười sáng tháng giêng lại đến Tần phủ là được.
Nhưng với Đường Du, hắn thà tới Tần phủ sớm một chút.
Có một số việc hắn bắt buộc phải biết rõ, lúc này cứ kéo dài như vậy, không có đêm nào hắn có thể ngủ yên.
Vì vậy hắn chỉ đành đổi cách hẹn gặp Tần Khác, Tần Khác nào biết tâm tư của hắn? Mỗi khi hắn đề nghị gặp mặt, Tần Khác đều đưa hắn ra ngoài, hôm nay cửa cưỡi ngựa, ngày mai đi ăn, hôm kia thơ hội, nói chung là không cho người ta bước vào nhà mình.
Thật ra Tần Khác như vậy hết sức bình thường. Bởi vì bọn họ ngày ngày đều ở trong phủ đọc sách, quanh năm suốt tháng chỉ có mấy ngày ăn tết được thoải mái tự do. Cho nên đừng nói là cậu ấm đang trẻ tuổi khí thịnh như Tần Khác, ngay cả cô nương văn tĩnh các nhà cũng muốn ra ngoài, nếu có bằng hữu tới gặp mặt thì càng không muốn đợi tỏng phủ.
Cho nên mỗi khi Đường Du bị Tần Khác lôi ra ngoài chơi đều cảm thấy mình như người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không thể nói. Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách nào nói với Tần Khác rằng "Chúc ta đợi ở nhà đi, ta muốn gặp muội muội huynh".
Nói thẳng ra như thế không tốt lắm thì phải!
Đường Du cũng chỉ đành nhịn, án binh bất động chờ, thầm tự an ủi cùng lắm thì chờ đến năm sau sẽ gặp lại.
Nhưng cuối cùng hắn không cần chờ lâu như vậy, bởi vì mùng ba đầu năm Tần phủ gửi thiệp mời, mời bạn bè khắp nơi mùng sáu tới phủ tụ tập.
Yến hội như vậy Tết nào cũng có. Cho dù tiên đế mới băng hà, đang trong kỳ quốc tang, trong cung cũng không thể yêu cầu văn võ bá quan khóc tang mãi. Cho nên chỉ cần không truyền ca vũ là được, mọi người tụ tập nói chuyện, uống trà, đoán đố đèn, chơi trò chơi cũng rất có dáng vẻ của ăn tết.
Mùng sáu tháng giêng, chiều hôm buông xuống, ngoài cửa Tần phủ dừng đầy xe ngựa.
Bàn tiếc trong phủ là tiệc cơ động, không cần phải ngồi một chỗ, ăn xong là kết bạn đi chơi. Vườn trong phủ cũng bố trí vài thứ, đa phần là đố đèn, ngoài ra còn có bắn tên và ném thẻ vào bình rượu. Đám hài tử kích trống truyền hoa, các trưởng bối có tiền mừng cho chúng khiến chúng ai ai đều nghĩ cách thắng.
Ở hậu trạch, Tần Uyển và các quý nữ ăn uống xong, ngồi cùng các quý nữ quen biết một lúc rồi cùng nhóm nô tỳ đi dạo một vòng.
Tổ phụ là người mộc mạc, nhưng với cạnh cửa của Tần gia, "mộc mạc" không có nghĩa là keo kiệt. Mỗi lần tổ chức yến hội, Tần phủ đều như ngợp trong màu vàng son.
Nàng đi xuyên qua rừng hoa đăng, một lòng chỉ muốn tìm kiếm thân ảnh ấy. Nhưng Tần phủ quá lớn, khách khứa đến không đến một ngàn thì cũng hơn trăm, lại tản ra khắp nơi, muốn tìm một người không phải chuyện dễ.
May mà nàng đã có chuẩn bị. Dạo một vòng không tìm được người, nàng liền trực tiếp đến mai viên, ở phòng khách, bọn hạ nhân đang bận rộn chuẩn bị đạo cụ đồ chơi, có nơi cần đưa tiền thưởng, có nơi cần đưa trà điểm tâm, cũng có phần thưởng cho đoán đố đèn, nói chung mọi người trong sảnh bận đến chân không chạm đất.
Tần Uyển tìm được ma ma quản sự, kéo bà ta vào một góc, thì thầm nói vài câu, sau đó đưa cho bà ta một cái hộp gấm.
Ma ma tưởng nàng chỉ là hài tử xem náo nhiệt, tươi cười đồng ý, qua bên chính sảnh truyền lời.
Trong đình hóng gió gần chính sảnh, các vị công tử quen nhau từ bé đang tụ tập. Tần Khác lệnh gã sai vặt đi lấy trà và rượu tới để tiện cho mọi người hàn huyên. Có người vừa thấy Đường Du liền hỏi: "Ta nhớ huynh giải đố đèn khá lắm, không đi xem à? Lần này Tần gia chuẩn bị nhiều tiền thưởng lắm đấy."
Đường Du cười xua tay: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, ta không chơi trò đó nữa."
Qua lại mấy câu, rượu và đồ nhắm đã được bưng lên, Đường Du thất thần nghe mọi người bàn chuyện khoa cử. Theo lý mà nói năm sau sẽ có thi đình, nhưng vì tang kỳ của tiên đế, thi đình không thể không chậm lại một hai năm, bọn họ cũng có thêm thời gian chuẩn bị.
Ở hành lang trước chính sảnh, một ma ma cầm theo đồng la chạy tới. Bà dừng chân trước thỉnh, đồng la trong tay kêu lên ba tiếng, mọi người đang nói chuyện trong phòng ngoài phòng đều dừng lại, theo tiếng nhìn vang. Ma ma kia cười nói: "Tôn tiểu thư nhà của chúng ta có thêm tiền thưởng, là bộ cửu liên hoàn bằng vàng. Người đoán đúng 50 câu đố đèn thì tới phòng khách tìm tôn tiểu thư, chư vị hãy cố lên."
Xung quanh lập tức trở nên ồn ào, ma ma kia không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Ở đình hóng gió, mọi người cũng nghe thấy, nhưng tiền thưởng đố đèn nào quan trọng bằng khoa cử, bọn họ căn bản không quan tâm.
Nhưng Đường Du ăn hết thịt bò trong miệng rồi buông đũa, đứng dậy, sải bước rời khỏi đình hóng gió.
Tần Khác hoàn hồn, sửng sốt, gọi hắn lại: "Đường Du, huynh đi đâu vậy?"
"Đoán đố đèn, thắng có tiền thưởng." Đường Du xua tay, đi thẳng về hướng treo hoa đăng.
Tần Khác quay mặt nhìn mấy người kia, trong lòng thầm nghĩ: Không phải hắn mới nói không chơi sao?
"Hay là ảo giác nhỉ?" Tần Khác gãi đầu nói nhỏ.
...
Trong phòng khách, Tần Uyển thấy ma ma đi truyền lời, bản thân ở đại sảnh uống trà ăn điểm tâm chờ ngươi tới nhận tiền thưởng.
Nàng không khỏi căng thẳng, thứ nhất là vì không rõ Đường Du, thứ hai cũng không biết hắn có đoán nhanh bằng những người khác không. Thật ra theo đạo lý bình thường, người thích thú với chuyện này không nhiều lắm, bởi vì không ai thiếu một cái cửu liên hoàn. Nhưng đang ăn Tết, chuyện quan trọng nhất không phải "vui chơi" sao? Lỡ có người nhất thời hứng thú chơi thắng Đường Du, nàng phải nghĩ cách khác thử.
Hoa Thần và Nguyệt Tịch không biết tâm tư của nàng, thấy nàng ngồi yên một chỗ, Hoa Thần khuyên: "Tiểu thư không ra ngoài chơi sao? Ngồi đây có gì thú vị! Nô tỳ thấy tiểu thư các nhà đều tới, hay là đi tìm mấy người quen biết cùng đi chơi đi."
Tần Uyển cắn miếng bánh hoa lê, lắc đầu: "Không đi, lạnh."
Nguyệt Tịch vội nói: "Vậy nô tỳ giúp tiểu thư thay lò sưởi mới nhé? Hay là chúng ta đổi chỗ ngồi đi? Người xem ở phòng khách này toàn bọn họ nhân vội vàng chuẩn bị lễ vật, có gì vui chứ?"
Tần Uyển lại nói: "Ta thấy ở đây khá tốt, lười vận động."
"..." Hoa Thần và Nguyệt Tịch không tiện khuyên nữa.
Có điều với thân phận này đã chú định Tần Uyển sẽ không bị vắng vẻ, mới ngồi một lúc, khi có mấy vị quý nữ đi ngang thấy nàng lẻ loi ở đây, người đi đầu cười nói: "Muội muội Tần gia đúng là tùy tính, nghỉ chân thế mà chọn nơ như vậy."
Tần Uyển ngước mắt, theo bản năng đứng dậy, bởi vì trong số mấy người vào phòng khách có tỷ muội Từ gia.
Mọi người chào hỏi nhau, người vừa nói chuyện là trưởng nữ Từ gia, nàng ấy nhìn nàng, dịu dàng hỏi: "Đang Tết, sao muội muội lại một mình ở đây."
Tần Uyển đáp: "Chơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Tư Nhàn ngẫm lại, vẫn sợ nàng có tâm sự, thuận nước đẩy thuyền: "Ta cũng mệt rồi, cùng muội muội ở đây nhé."
"Được." Tần Uyển gật đầu, vội bảo Hoa Thần Nguyệt Tịch đi pha trà.
Nhưng ở phòng khách các cung nhân cứ bận rộn qua lại, một góc thanh tịnh này rất nhỏ.
Do vậy các quý nữ nhìn nhau, có người cười nói: "Ta còn muốn đi hoa viên xem, cùng đi nhé?"
Mọi người đương nhiên đồng ý, liền cười cười nói nói rời đi, chỉ con lại ba tỷ muội Từ gia ở phòng khách cùng Tần Uyển. Tần Uyển trầm mặc một hồi, nhìn Tư Yên, ôn tồn dò hỏi: "Sức khỏe của di nương muội sao rồi?"
Sắc mặt Tư Yên trở nên ảm đạm, thở dài: "Từ trận bệnh mấy năm trước, đến giờ vẫn chưa khỏe lại. Trời lại đang giá rét, bà ấy cứ uể oải mệt mỏi, chỉ phải cố gắng nghỉ ngơi."
Tần Uyển khẽ cười: "Có nữ nhi như muội bầu bạn, tâm trạng bà ấy sẽ khá hơn, nhưng muội đã hơn nửa năm không đến trường, đừng bỏ bê công khóa, coi chừng sau này ma ma giáo huấn muội."
"Muội biết." Tư Yên đỏ mặt gật đầu, tuy ngoan ngoãn trả lời nhưng trong lòng lại có khoảnh khắc cảm thấy kỳ lạ. Nàng cứ cảm thấy thời điểm Tần Uyển nói những lời này phá lệ uy nghiêm, hệt như tỷ tỷ nhà mình lúc giáo huấn, nhưng các nàng rõ ràng chỉ là bằng hữu khuê trung mà thôi.
Khi Đường Du cầm sấp lời giải đố đèn rảo bước tới trước cửa phòng khách, chưa kịp nhìn đã nghe thấy tiếng cười bên trong.
Hắn nghiêng đầu thấy Tần Uyển đang ngồi cùng tỷ muội Từ gia, thoáng hoảng hốt, ngay sau đó tiếng lòng lại căng chặt, sợ bản thân tự mình đa tình, thật ra nàng không biết gì cả.
Hắn cố giữ bình tĩnh bước vào, mấy cô nương ngồi với nhau phát hiện có người tới cùng nhìn qua, Đường Du dừng bước chào hỏi, quấy rấy."
Mọi người cùng đứng dậy hành lễ, Đường Du nhìn ba người Từ gia, ánh mắt dừng trên người Tư Yên, hỏi thăm: "Sao không thấy Từ Tam tiểu thư?"
"Hả?" Tư Yên nghẹn họng, "Ta là Tam tiểu thư Từ gia, công tử không nhớ ta sao?"
"... Có lẽ nhớ nhầm." Đường Du xấu hổ ho một tiếng, nhíu mày, "Ta lâu rồi không hồi kinh, chỉ mơ hồ nhớ Từ gia có bốn tỷ muội. Nếu cô nương đứng thứ ba, vậy chỉ có ba người thôi đúng không?"
Tư Yên che miệng cười: "Đúng là chỉ có ba tỷ muội. Vị này là trưởng tỷ Tư Nhàn, vị kia là nhị tỷ Tư Thiền."
"Biết rồi, đa tạ." Đường Du vừa gật đầu cảm tạ vừa lặng lẽ nhìn về phía Tần Uyển, nàng cũng nhìn hắn chằm chằm, chỉ một giây đó, bọn họ đều ngộ ra.
Tần Uyển cố kìm nén cảm xúc, khẽ cười, nhìn chồng giấy năm màu trong tay Đường Du: "Đường công tử tới lấy tiền thưởng đúng không?"
"Đúng vậy." Đường Du run rẩy, "50 câu đố đèn, không thiếu câu nào cả." Nói rồi hắn đưa chồng giấy qua.
Tần Uyển duỗi tay nhận, nhìn thoáng qua một cái, khẽ cười: " Công tử chỉ xé câu đố xuống, không viết đáp án lên, ta làm sao biết công tử có đoán đúng không?"
Đường Du không hề hoang mang: "Khi nãy vừa đi vừa đoán, không tiện viết ra. Nếu cô nương không tin, cứ kiểm tra ta là được."