Tần Uyển lúc này mới kìm nén tâm trạng vui sướng của mình, nhìn Hoa Thần, giấu đầu lòi đuôi: "Ta chỉ muốn tìm người đi cùng ta mà thôi."
Hoa Thần thầm mắng chắc không đơn giản vậy đâu, nhưng ngoài mặt đương nhiên không tiện nói nhiều.
Vì thế Tần Uyển đi xin tổ phụ, không ngoài dự đoán, tổ phụ không hề nhăn mặt một cái đã tươi cười đồng ý, còn nói cung yến hôm ấy long trọng, từ Hàm Nguyên Điện đến hậu cung có vô số đình viện bày tiệc, bảo nàng đi lại nhiều một chút, các phi tần hậu cung đều muốn gặp nàng.
Chúng tinh phủng nguyệt có lẽ chính là như vậy. Với thân phận hiện giờ của Tần Uyển, dù là mệnh phụ hay hậu phi đều khách sáo dỗ dành nàng.
Chớp mắt mùng hai tháng hai đã tới. Chạng vạng mấy xe ngựa của Tần gia đã tới cửa cung, trong cung sai một nhóm hoạn quan tới tiếp đón, người đi đầu tất cung tất kính mời Tần lão thừa tướng xuống xe.
Tần Uyển ngồi ngay xe ngựa phía sau, vén màn nhìn xung quanh, liền thấy Đường Du đi tới duỗi tay đỡ nàng: 'Chậm một chút."
Hiện tại đang là mùa xuân se lạnh, nàng ngước mắt ngắm nhìn hắn trong bộ áo choàng màu đen, tuy không quá dày nặng nhưng lại tôn lên gương mặt như họa.
Trái tim Tần Uyển lần nữa rung động. Đời trước, có bao lần nàng đã tưởng tượng dáng vẻ hắn bình an trưởng thành ở Đường gia, lúc này, hắn cuối cùng cũng sống sờ sờ đứng trước mặt nàng như vậy.
Tần Uyển khẽ cười, đỡ tay hắn xuống xe. Phụ mẫu ngồi phía trước đều đã đi xuống, Tần Lục phu nhân nhìn về phía này, vẫy tay với họ.
Tần Uyển chạy qua, Đường Du thức thời đi chậm hơn nàng hai bước.
Tần Lục phu nhân khoan dung nói: "Ta phải đi vấn an hoàng hậu nương nương, con theo tổ phụ con đến Tử Thần Điện gặp bệ hạ đi." Nói tới đây bà nhìn Đường Du, "Tiểu Đường cũng đi cùng đi."
Tần Uyển kinh ngạc: "Con đi gặp bệ hạ làm gì?"
"Con nói xem?" Tần Lục phu nhân oán trách nhìn nàng, thấp giọng, "Nếu đã thấy đến hậu cung buồn tẻ thì qua Tử Thần Điện đi, có điều không được thất lễ."
"À..." Tần Uyển bị mẫu thân vạch trần, cúi đầu rầu rĩ đáp.
Đường Du ở bên cạnh không nhịn được mà cười, còn chưa cười xong đã bị nàng trừng mắt một cái. Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn bầu trời, Tần Uyển hành lễ cung tiễn phụ mẫu xong, bỗng nhấc chân đạp lên mu bàn chân hắn một cái.
"A!" Đường Du kêu lên.
Tần Uyển xách váy bỏ chạy về phía lão thừa tướng.
Lão thừa tướng quay đầu, thấy mấy nhi tử tôn tử cùng cháu gái đều tới, liền cùng theo hoạn quan dẫn đường vào cung. Tử Thần Điện cách cửa cung không xa, đi nửa khắc đã tới, hoạn quan ngoài cửa đại điện thấy bọn họ liền tới nghênh đón: "Mời thừa tướng đại nhân."
"Công công khách khí." Lão thừa tướng gật đầu.
Đoàn người vào trong.
Tân quân sớm đã chờ trong điện, nghe thông bẩm liền đứng dậy, tới chào đón: "Lão sư."
Là giọng nói trầm ổn. Tần Uyển không nhịn được mà ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua chúng thúc bá huynh trưởng phía trước nhìn đương triều thiên tử Tề Triệt, trong lòng không nhịn được mà so sánh với Tề Hiên. Hắn lớn hơn Tề Hiên vài tuổi, thoạt nhìn trầm ổn hơn, ánh mắt tuy sắc bén nhưng cẩn thận quan sát, có vẻ như không ngoan độc bằng.
Quân thần mấy người hàn huyên một phen, mọi người ngồi xuống. Đời này Tần Uyển thật sự không có hứng thú với trường hợp này, nghe bọn họ nói chuyện thì bắt đầu thất thần, mãi đến khi ánh mắt tân quân hướng về phía đối diện nàng: "Trước giờ chưa từng gặp vị này."
Cũng may Đường Du không mất tập trung, nghe thế lập tức đứng dậy, hành lễ: "Thần Đường Duu, phụ thân làm quan ở Lễ Bộ, thần hiện tại đang đọc sách ở trường tư Tần gia."
"À..." Hoàng đế gật đầu, nét mặt lộ sự nghi ngờ, có lẽ vì không hiểu tại sao Tần lão thừa tướng lại dẫn một học sinh như vậy cùng tiến cung.
Tần Uyển tươi cười đứng dậy: "Bệ hạ, là thần thiếp kéo ca ca Đường gia vào cung chơi với thần nữ."
"Thì ra là thế." Hoàng đế bật cười, "Biết ngay ngươi tuổi nhỏ không ngồi yên được, cung yên hôm nay e là trưởng bối nhà ngươi không thể rời đi. Nếu có người chơi cùng ngươi, ngươi cứ tùy ý đi chơi đi, nếu lạc đường... Nếu lạc đường thì cứ đi về phía đỉnh điện cao nhất, đó là Hàm Nguyên Điện."
"Tạ bệ hạ!" Tần Uyển hớn hở hành lễ, lòng thầm mừng. Có được lời này ở hoàng đế, nàng không cần phải ngồi yên ở cung yên nữa. Nhưng nàng vẫn nhìn về phía hoạn quan bên cạnh hoàng đế, hai mắt sáng lên, "Vị công công này có thể tìm giúp chúng ta hai cái lệnh bài đeo eo không?"
Chưởng sử ngự tiền sửng sốt: "Cô nương muốn lệnh bài để làm gì?"
Tần Uyển chân thành nói: "Sợ đi lạc."
Mọi người cười vang.
Phụ thân Tần Tu của nàng xấu hổ nhíu mày, lạnh giọng mắng: "Thật sự muốn đi loạn khắp nơi? Hồ nháo!"
Hoàng đế vui vẻ lắc đầu: "Nha đầu này còn nhỏ mà lanh lợi... Đi, lấy lệnh bài cho họ."
Hoạn quan được chỉ, theo lời đi lấy thẻ bài cho Tần Uyển và Đường Du mỗi người một cái. Đến tận đây Đường Du vẫn không hề quan tâm việc này, cho đến khi cung yến bắt đầu, Tần Uyển mới ngồi yên hai khắc bỗng tới tìm hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ăn no chưa?"
"Hả?" Đường Du ngẩn ra, nghiêng đầu, "No rồi..."
"Vậy chúng ta đi." Nàng không giải thích nhiều, lập tức duỗi tay kéo hắn.
Đường Du cứng đờ, lại không tiện tranh chấp với nàng, chỉ đành đi theo nàng trước, rời khỏi đại điện mới hỏi: "Đi đâu?"
"Đi dạo một chút, ngồi một chỗ không thấy chán à?" Tần Uyển khẩn thiết.
"..." Đường Du nhìn chằm chằm biểu cảm của nàng hai giây, "Nàng nghiêm túc?"
Tần Uyển cau mày, hỏi lại: "Nếu không thì sao?"
Đường Du thở dài: "Được, liều mình cùng quân tử vậy."
Tần Uyển bật cười: "Đâu đến mức đó? Chúng ta chỉ đi dạo thôi, không phải trộm đồ!"
Dứt lời, nàng lần nữa kéo ống tay áo hắn đi về phía hậu cung.
Ở cùng với người hậu cung rất nhàm chán, nhưng cảnh trí hậu cung lại rất tuyệt. Nàng ngựa quen đường cũ tìm đến một tòa viện, tùy ý tìm một cung nhân, tỏ rõ thân phận, cho tiền thưởng, bảo người ta mang chút điểm tâm tới.
Nói xong nàng cất bước vào đình hóng gió, Đường Du bất lực cười cười, cũng ngồi xuống.
Tâm trạng nàng rất tốt, ngồi ở ghế đá vừa ăn vừa nhìn đông nhìn tây, trên khuôn mặt tràn ngập ý cười. Nụ cười đơn thuần nhẹ nhàng như vậy rất hiếm khi thấy ở đời trước, khi đó nàng quen với âm mưu tính kế, mỗi một nụ cười đều phải đắn đo đúng mực.
Vì thế hắn theo bản năng thả lỏng cùng nàng, nhìn sao trời đất ngây ra. Một lúc sau, hắn lại nhìn nàng, cẩn thận thăm dò: "Khi nãy ta thấy Vệ Xuyên."
"Hả?" Tần Uyển kinh ngạc, quay đầu nhìn, "Y cũng chạy ra ngoài?"
"Chạy ra ngoài?" Đường Du sững sờ một giây mới hoàn hồn, cười nói, "Không phải... Ta thấy hắn ở yến hội trong Hàm Nguyên Điện."
"À." Tần Uyển gật đầu, "Ta cũng thấy, phu phụ Tuyên quốc công chỉ có y là nhi tử, đương nhiên sẽ dẫn y cùng tham dự yến tiệc. Sao hả?"
Sao hả?
Bị nàng hỏi, Đường Du không biết trả lời thế nào.
Hắn nhìn nàng nửa ngày, mới cố nói được một câu: "Y ở đó mà nàng còn chạy ra ngoài, nàng không đi tìm y sao?"
"Tại sao ta phải tìm y?" Tần Uyển buột miệng hỏi lại, nhìn thái độ của hắn, nàng giật mình, "Có phải ngươi hiểu lầm gì rồi không?"
Đường Du ngây ra: "Cái gì?"
"Có phải ngươi nghĩ đời này ta vẫn muốn gả cho y?" Tần Uyển nói thẳng.
Hắn im lặng cam chịu.
Nàng lập tức bật cười, lắc đầu: "Không đâu, đời này ta không thể gả cho y."
Đường Du căng thẳng: "Y đối xử không tốt với nàng sao?"
"Không, y đối xử với ta rất tốt... Nhưng chỉ là quá tốt." Tần Uyển thở dài, "Y toàn tâm toàn ý yêu quý ta, nhưng ta... Sau này bản thân ta cũng không biết bản thân có phải thật sự thích y không, sở dĩ đồng ý làm hoàng hậu của y là vì sau khi trải qua quá nhiều chuyện, ta muốn có một gia đình. Nhưng như vậy là không công bằng với y, ngươi hiểu không? Y là người rất tốt, cả đời đều sủng ái ta. Ngay cả khi ta vì chuyện của ngươi mà đau khổ, y cũng nói không sao. Y nói trên đời này có rất nhiều người rất nhiều chuyện, ai cũng sẽ có người mình nhớ thương trân quý, đây không phải chuyện xấu xa gì, y thậm chí còn cùng ta đến trước linh đường của ngươi thắp nén nhang. Cho nên mười mấy năm đó ở đời trước, cuộc sống của bọn ta rất tốt, nhưng ta biết nếu không có ta, y sẽ còn tốt hơn. Y không cần phải làm hoàng đế, cũng sẽ không mệt mỏi đến mức qua đời sớm, có lẽ cũng có thể tìm được một cô nương toàn tâm toàn ý yêu y, không giống ta, trong lòng ẩn giấu quá nhiều chuyện, ngay cả chính ta cũng không hiểu bản thân mình. Do vậy đời này, ngay từ đầu ta đã không có ý định đi trêu chọc y, sau này cùng lắm chỉ là quen biết. Ta hi vọng... Hi vọng đời này y có thể bình an sống đến bảy tám chục tuổi, vui vẻ chơi đùa cùng con cháu."
Nghe nàng nói, Đường Du không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng thiếu nữ cười nói: "Với cái tính thẳng thắn này của ngươi, để cô cô quản sự nghe lại đánh ngươi đấy!"
"Còn không cho bà ta nghe!" Một người khác cười duyên, "Hơn nữa bà ta đánh ta ta cũng không sợ. Bà ta chỉ là miệng dao găm tâm đậu hủ, các ngươi không cần sợ bà ta đến thế đâu!"
Giọng nói của người lúc sau khiến cả hai chấn động.
Tần Uyển và Đường Du nhìn nhau, cùng chạy ra ngoài, đúng lúc gặp cung nữ bưng điểm tâm tới, thấy nàng chạy ra không khỏi giật mình, may mà kịp thời tránh sang một bên.
"Chúc tỷ tỷ!" Tần Uyển lớn tiếng gọi.
Mấy vũ cơ dừng bước, quay người lại. Thấy người đuổi theo là một cô nương ăn mặc hoa lệ, bọn họ đều sửng sốt. Chúc Tình Ỷ bước lên nửa bước: "Ngươi là ai? Quen ta?"
Tần Uyển ngẩng đầu nhìn nàng ấy.
Đời trước lần đầu nàng gặp Oánh quý tần, Oánh quý tần mười tám, nàng mười sáu, hai người cao gần bằng nhau. Nhưng bây giờ Chúc Tình Ỷ mười lăm, nàng mười ba, chiều cao có chênh lệch khá lớn, bị ép làm tiểu cô nương chưa nảy nở khiến nàng nhất thời không thích ứng.
Nhưng làm tiểu hài tử có chỗ tốt của tiểu hài tử, nàng trực tiếp đi tới nắm tay Chúc Tình Ỷ, nghiêm túc nói: "Muội là cháu gái của Tần thừa tướng. Tỷ tỷ qua đây, muội có lời muốn nói với tỷ tỷ."