Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 42:




Editor: Trà Xanh
Từ phu nhân chính là cô mẫu của Thẩm Oanh, mẫu thân của Từ Hành, hai nhà chưa từng lui tới.
Bà hẳn là chướng mắt và cảm thấy mất mặt thân thích Thẩm gia này. Hơn nữa ghi hận thời điểm tuổi trẻ, chính mình tự định chung thân không được người trong nhà ủng hộ, bởi vậy hiếm khi cùng người khác nhắc tới thân thế. Thẩm Oanh biết, Từ phu nhân đã từng một lòng một dạ muốn đem nữ nhi đưa vào Trường Tín Cung, càng không nghĩ đến chuyện hàn gắn mối quan hệ với nhà mẹ đẻ.
Sau đó có lẽ nhận rõ hiện thực, đánh mất si tâm vọng tưởng, mới suy xét nhận cửa thân thích này một lần nữa. Thẩm gia vốn sa cơ thất thế, hiện tại một chất nữ gả đến Tĩnh Viễn Hầu làm sủng thiếp, một người sắp gả vào trong phủ đại học sĩ nội các, cũng không tính quá khó coi.
Thẩm Oanh nghe Hồng Lăng nói xong, trong lòng thực bình tĩnh.
Đối với người thường mà nói, có một sủng phi biểu tỷ ở trong cung, một cô mẫu làm phu nhân đại đô đốc hẳn là chuyện vinh quang vô cùng. Nhưng kiếp trước, thứ Thẩm Oanh không thiếu nhất chính là thân phận này đó. Nàng và Từ Hành trước sau từng là đối thủ, cho nên không thích người nhà này. Thời điểm ở trong cung là Hoàng Hậu phải rộng lượng tiếp nhận các phi tần, giữa các nàng vẫn cứ năm lần bảy lượt nổi lên xung đột. Bùi Chương vì chuyện phân vị của Từ Hành đã cãi nhau với nàng cũng là sự thật.
Cho nên nàng tuyệt không muốn đi đến gia yến của Từ gia.
Nhưng lời nói lại nói trở về, nàng có thể không so đo việc làm của Thẩm Dung, không lý nào lại đem Từ gia đẩy xa ngàn dặm. Nàng hiện tại cần nhất chính là chỗ dựa, chẳng sợ gần những người này trên danh nghĩa thân nhân, cũng là lợi thế nàng nắm trong tay. Một thân phận thiếp thất hèn mọn nào có tư cách kén cá chọn canh?
Thẩm Oanh vừa chải đầu vừa nói: “Hôm nay đi à?”
Hồng Lăng gật đầu: “Lão phu nhân nói chính là hôm nay. Thẩm gia bên kia hình như đã chuẩn bị xuất phát, chỉ xem cô nương bên này có nguyện ý hay không. Nếu hiện tại ra cửa liền thì có thể đuổi kịp trước giữa trưa…”
“Ngươi có cảm thấy ta nên đi không?”
Hồng Lăng gật đầu: “Tuy rằng đến đó, Từ phu nhân chưa chắc cho chúng ta sắc mặt tốt. Nhưng chúng ta đi Từ gia chuyến này, đối với cô nương có chỗ lợi. Trang phi nương nương trong cung hiện giờ chính là dưới một người trên vạn người, nàng còn hoài long tự. Mẫu thân nàng nguyện ý cùng người nhà mẹ đẻ qua lại, cảm tình tốt xấu thì không đề cập tới, cô nương ở hầu phủ tóm lại có thêm vài phần tự tin.”
Hồng Lăng nói đúng ý Thẩm Oanh. Nàng trước kia thanh cao, không muốn nước chảy bèo trôi, chính là sau khi nàng học được hạ thấp chính mình, phát hiện cũng không khó như vậy. Dù sao Bùi Duyên đã tiến cung, không ở trong phủ, đi Từ gia nhìn xem cũng tốt.
“Giúp ta đổi xiêm y, chút nữa đi Mộc Huy Đường nói cho đại phu nhân một tiếng.”
Thẩm Oanh muốn ra cửa cần được chủ mẫu cho phép. Nàng trang điểm đổi mới hoàn toàn, dẫn theo đám người Dịch cô cô đi Mộc Huy Đường. Ngụy Lệnh Nghi đang kiểm tra việc học của Bùi An, thân thể nó yếu đuối, không thích hợp đi đến học đường bên ngoài, trong phủ liền thỉnh tiên sinh dạy học đến dạy. Nhưng tiên sinh dạy học chỉ có thể tới hai ngày một lần, thời gian còn lại Ngụy Lệnh Nghi tự mình dạy.
Từ lúc Thẩm Oanh nấu sủi cảo cho Bùi An, Bùi An liền trở thành người ủng hộ trung thành của nàng.
“Thẩm di nương!” Nó nhìn Thẩm Oanh tiến vào, đôi mắt sáng rỡ.
Thẩm Oanh vấn búi tóc chỉ bạc, trên đầu gắn trâm vàng hoa văn các kiểu, mang một đôi khuyên tai hồ lô bằng đá quý màu xanh lục, thay một thân áo tím dệt vàng, váy lụa, giày da dê. Nàng sớm đã không còn bộ dáng cẩn thận chặt chẽ khi mới vào phủ, ngược lại có chút khoa trương. Nhưng như vậy mới đúng là cách trang điểm của thiếp thất mười mấy tuổi được sủng ái trong hầu phủ.
“Tiểu công tử an khang.” Thẩm Oanh hành lễ, “Đêm qua hoa đăng đẹp không?”
Bùi An gật đầu: “Ta cùng mẫu thân đi dạo thật lâu mới trở về, còn nhìn xe hoa trên đường. Ngài và nhị thúc đi chơi có vui không?”
Thẩm Oanh cười mà không nói. Ngụy Lệnh Nghi rờ đầu Bùi An, kêu nó đi ra ngoài.
“Ta chưa cảm ơn ngươi lần trước gói sủi cảo và tạo hình mấy cục bột, Bùi An thích lắm. Nếu rỗi rảnh, ngươi tới dạy ta.” Ngụy Lệnh Nghi mời Thẩm Oanh ngồi xuống.
Thẩm Oanh đồng ý, nói rõ ý đồ đến đây. Ngụy Lệnh Nghi nghe xong, tự nhiên đồng ý: “Nếu là mẫu thân Trang phi mời, lại là thân cô mẫu nhà mình, dĩ nhiên là muốn đi. Ta sẽ kêu bọn họ chuẩn bị xe ngựa, trên đường cẩn thận một chút.”
“Đa tạ phu nhân.”
Ngụy Lệnh Nghi nói: “Sáng sớm hôm nay Hầu gia tiến cung, đại khái là có chuyện quan trọng cùng Hoàng Thượng thương nghị, có khả năng phải về Tây Bắc. Ngươi không biết đâu, hắn ở kinh thành mấy tháng nay đã là thời gian dài nhất trong mấy năm qua. Ngươi tận lực cùng hắn ở bên nhau nhiều chút, bởi một khi hắn quay lại Tây Bắc, ngắn thì mấy tháng, lâu thì một hai năm mới có thể trở về. Cảm tình giữa các ngươi đang trong thời điểm nóng bỏng, ta sợ ngươi cảm thấy tịch mịch.”
Thẩm Oanh lẽ ra không cảm thấy gì, nghe Ngụy Lệnh Nghi nói như vậy, trong lòng tự dưng gợn sóng. Ngày thường hai người ở bên nhau đã biến thành thói quen, giống như hắn sẽ luôn lưu lại bên người nàng. Nhưng tháng ngày hắn rời nhà đột nhiên hiện ra trước mắt, nàng có cảm giác mất mát mãnh liệt trào dâng trong lòng.
Ngụy Lệnh Nghi cho rằng nàng lo lắng những ngày Bùi Duyên không ở nhà, bà mẫu sẽ tìm nàng gây phiền toái, nên cười trấn an nói: “Ngươi cũng đừng lo lắng, với tính tình của Hầu gia chắc chắn an bài tốt mọi thứ trước khi rời đi. Hắn không ở trong nhà, ta cũng sẽ quan tâm đến ngươi.”
Thẩm Oanh nói lời cảm tạ với nàng, vừa vặn Xuân Ngọc tới bẩm báo, xe ngựa đã chuẩn bị xong, đám người Thẩm Oanh liền cáo từ rời đi.
Xuân Ngọc nói với Ngụy Lệnh Nghi: “Phu nhân, xem ra mẫu thân Trang phi nương nương muốn nhận lại nhà mẹ đẻ.”
Ngụy Lệnh Nghi sửa sang lại bàn đánh cờ: “Còn không phải dựa vào phía Tĩnh Viễn Hầu phủ và mặt mũi Cao gia sao? Nhìn hoàn cảnh Trang phi hiện giờ chỉ sợ tháng ngày cũng không quá tốt. Từ đô đốc không hoàn thành nhiệm vụ ở Tây Bắc, Hoàng Thượng sẽ không cho cha con bọn hắn sắc mặt tốt. Cung vua đều là hợp với chuyện trên triều, bọn họ cũng tính đường lui cho chính mình. Hầu gia chính là cây đại thụ đáng giá dựa vào sao?”
“Thẩm di nương này có biểu tỷ làm sủng phi trong cung, có thân tỷ làm con dâu phủ đại học sĩ nội các, còn có Hầu gia sủng, về sau lão phu nhân cũng không dám tìm nàng gây phiền toái. May mắn nô tỳ sớm nghe lời phu nhân, không làm ra cái gì không nên làm đối với nàng.” Xuân Ngọc vỗ ngực, lòng còn sợ hãi mà nói.
Ngụy Lệnh Nghi biết tính tình Xuân Ngọc, từ trước đến nay giấu không được chuyện, cũng không tính là nha đầu thông minh. Lúc Bùi gia bị trục xuất kinh thành, mấy năm gian nan nhất kia, chỉ có Xuân Ngọc không rời không bỏ canh giữ ở bên người mẫu tử bọn họ, hơn nữa dốc hết sức lực che chở, không có được một ngày lành. Cho nên sau khi Bùi Duyên đem hầu phủ giao cho Ngụy Lệnh Nghi, nàng đối với Xuân Ngọc vừa thương tiếc, lại vừa dung túng.
Đối với Ngụy Lệnh Nghi mà nói, muốn một nha hoàn thông minh không phải là việc khó. Nàng cần một người trung thành và tận tâm, sẽ không phụ tâm phúc của chủ, lại không phải sớm chiều nhiều chuyện. Cho nên nàng tín nhiệm Xuân Ngọc, bồi dưỡng Xuân Ngọc, hầu phủ to như vậy, cũng chỉ mẫu tử các nàng sống nương tựa lẫn nhau.
“Đêm qua Vương cô nương trở về khi nào?” Ngụy Lệnh Nghi lại hỏi.
Xuân Ngọc trả lời: “Chỉ sớm hơn Hầu gia một chút, thời điểm Dịch cô cô tới giao chìa khóa có nói, chuyện của nàng và Tống đại nhân có thể thành.”
Ngụy Lệnh Nghi lắc đầu: “Nàng gật đầu cũng vô dụng, Mợ bên kia mới là khó nhất. Tống đại nhân có nhân phẩm quý trọng, nhưng bổng lộc ít. Mợ trông cậy vào hôn sự của nữ nhi để kiếm của hồi môn phong phú, tiếp tục dưỡng nhi tử chơi bời lêu lổng kia của bà, sao có thể dễ dàng chấp thuận? Việc này còn có khúc chiết. Nếu trước khi Hầu gia ly kinh không sắp xếp thỏa đáng, có thể rất khó khăn.”
“Vậy làm thế nào mới tốt…?” Xuân Ngọc hỏi. Nàng cảm thấy con người Vương cô nương không tệ, thời điểm Vương phu nhân răn dạy nàng, Vương cô nương còn nói giúp.
“Chờ Hầu gia từ trong cung trở về rồi nói sau.” Ngụy Lệnh Nghi đem quân cờ bỏ vào hộp, trên bàn cờ liền trống một con.
Từ Khí cũng không phải là người sinh trưởng ở kinh thành, mà do gần mấy năm nay mới bắt đầu thăng chức rất nhanh, cho nên phủ đệ của ông cách hoàng thành có chút xa, không giống nhà các công khanh mấy đời nối tiếp nhau. Việc môn đình của Từ phủ tu sửa vô cùng khí phái, tấm biển cũng do thiên tử ngự tứ, nhưng nhìn xem chung quanh những nhà của người bình thường, lại so sánh với khí phái của công hầu phủ chung quanh Tĩnh Viễn Hầu phủ, khí thế kém không phải chỉ một chút.
Thời điểm Thẩm Oanh đến, đã có mấy chiếc xe ngựa dừng ngoài cửa, đều là của Thẩm gia.
Hồng Lăng đỡ nàng xuống xe ngựa, hạ nhân Từ gia lập tức ra nghênh đón: “Là tam cô nương phải không? Tiểu nhân đợi đã lâu. Xin mời vào.”
Từ phu nhân giống như biết Thẩm Oanh nhất định sẽ đến, nên phái người ở trước cửa phủ hầu nàng.
Vào Từ phủ, trước mắt hiện ra hoa viên tu bổ tinh xảo, chỗ ngoặt hành lang dài đều đặt bồn hoa các kiểu quý báu và đồ sứ tinh mỹ, nơi nơi phô ra sự phú quý. Nhưng có điểm quá sức, nhìn mặt ngoài điển hình là nhà giàu mới nổi.
Hồng Lăng và Lục La thấy mới lạ lo nhìn ngắm, Thẩm Oanh và Dịch cô cô lại nhìn quen nên không trách.
Từ phu nhân mở yến hội ở phòng khách. Hơn hai mươi năm bà không cùng trong nhà lui tới, thật khó để bà tức khắc biểu hiện ra bộ dáng thân mật, chỉ có thể liên tục tiếp đón mọi người dùng bữa.
Thẩm lão phu nhân vốn không muốn tới, bị Tôn thị và Thẩm Dung kéo tới tiếp khách. Bà vừa gặp nữ nhi đã nhiều năm không thấy, cảm xúc khó tránh khỏi có chút kích động. Nhưng nhìn đến đối phương có thần thái bình thường, cũng liền đem cảm tình ép xuống. Cảm tình giữa người với người ngoài huyết thống, còn do lâu ngày ở chung. Điều sau còn quan trọng hơn.
Thẩm Oanh ở xa nên khoan thai tới muộn.
Nàng đem vòng Phật châu vốn dĩ lúc đầu tính toán tặng cho Bùi lão phu nhân, lại không thể tặng được, nay mang đến tặng cho Từ phu nhân. Người Thẩm gia hôm nay nhận được lời mời, vội chạy tới liền, không có ai nghĩ chuẩn bị lễ vật gì. Mà Thẩm lão phu nhân trong lòng có khúc mắc, cũng không định tới, càng không có đạo lý mẫu thân tặng lễ cho nữ nhi.
Bởi vậy chỉ mình Thẩm Oanh chuẩn bị lễ vật, còn vô cùng quý trọng làm Từ phu nhân có chút ấn tượng khắc sâu.
Thời điểm Từ phu nhân rời nhà, hai chất nữ đều chưa sinh ra. Thẩm Dung hơi kém hơn một chút so với Từ Hành. Từ Hành ở trong cung kim tôn ngọc quý mà dưỡng, Thẩm Dung lại có vẻ không phóng khoáng. Nhưng Thẩm Oanh thì hoàn toàn bất đồng. Nàng tuy rằng chỉ đi làm thiếp ở hầu phủ, nhưng cử chỉ hào phóng khéo léo, trang điểm xuất sắc, người khác cũng không bởi vì thân phận thiếp thất của nàng mà dám khinh thị.
Đồng thời, Từ phu nhân còn cảm thấy kỳ quái. Đệ đệ kia của bà ở Thẩm gia từ trước đến nay không có địa vị, ngay cả tức phụ đều do chính hắn nghĩ biện pháp cưới, cưới một nữ tử Tào Bang hèn mọn, mẫu thân vẫn luôn bất mãn. Làm thế nào hai người bình thường có thể sinh ra một nữ nhi như hoa như ngọc, lên được mặt bàn như vậy? Trách không được, tiến vào hầu phủ chỉ một thời gian ngắn liền chiếm được tâm của Tĩnh Viễn Hầu.
Thật ra Từ phu nhân không để vào mắt thiếp chất nữ này, nhưng đêm qua sau khi Từ Khí trở về, nhấn mạnh muốn bà gặp chất nữ này một lần. Nay nhìn thấy liền tức khắc minh bạch dụng ý của trượng phu, kêu nàng ngồi bên cạnh mình, biểu hiện thân thiết hơn so với người Thẩm gia khác.
Tôn thị và Thẩm Dung không vui. Vừa rồi trong bữa tiệc, Tôn thị vẫn luôn cùng Từ phu nhân nói chuyện, tuy rằng cũng phải tìm lời để nói, nhưng Tôn thị tự nhận là đã cùng Từ phu nhân rất quen thuộc, lại bị Thẩm Oanh tới chen một chân vào, sắc mặt cực không tốt.
Trần thị vốn dĩ ít lời, trường hợp này cũng không đến phần bà nói chuyện. Nhưng bà có thể gặp lại Thẩm Oanh, vui mừng lộ cả ra ngoài.
Bữa cơm này khá kỳ cục, Từ phu nhân ít nói làm không khí xấu hổ, trong lúc đó chỉ có thể vài lần rời bàn lấy cớ đi thu xếp rượu và thức ăn. Bà và người Thẩm gia đều hai mươi mấy năm không gặp, tựa như cùng người lạ, nhất thời tìm không thấy tiếng nói chung. Hơn nữa trước nay bà không phải là người linh hoạt, nếu không phải do trượng phu bày mưu đặt kế, bà cũng sẽ không liên hệ lại với người nhà mẹ đẻ.
Nữ nhi ở trong cung gian nan, trượng phu ở trên triều đình cũng không dễ dàng, chưa biết chừng ngày nào đó Cao gia cùng Tĩnh Viễn Hầu có điểm hữu dụng.
Bởi vậy dù không muốn, dù có khúc mắc, bà cũng trưng gương mặt tươi cười đón chào.
Dùng xong cơm trưa, Thẩm lão phu nhân liền cáo từ đầu tiên. Từ phu nhân tiễn đoàn người các nàng đến ngoài cửa, khách sáo nói mấy câu. Không giống như người nhà, mà tựa như là theo phép. Tôn thị không thèm để ý, tự quen thuộc mà nói: “Ngày khác, phu nhân tới Thẩm gia, ta và nương làm mấy món ăn sáng Giang Nam cho ngài ăn. Chắc lâu rồi ngài không ăn đồ ăn quê nhà phải không?”
Từ phu nhân lúc này mới liếc nhìn Thẩm lão phu nhân một cái, cảm xúc hơi hơi dao động: “Đúng là thật lâu rồi.”
“Cứ như vậy mà định đi. Chờ ra tháng giêng, ta liền cho người đưa thiếp mời!” Tôn thị nói nịnh nọt.
Từ phu nhân gật đầu, nhất thời không nói chuyện, mọi người cáo từ, từng người lên xe ngựa. Thẩm Oanh đáng lẽ phải về hầu phủ, Thẩm lão phu nhân lại gọi nàng và Thẩm Dung vào xe ngựa của bà.
Xe ngựa chuyển động, Thẩm Dung nói: “Xem ra Tam muội muội làm thiếp thất ở hầu phủ cũng không đến nỗi tệ lắm, một thân trang phục đều thay đổi. Cô mẫu còn cố ý để ngươi ngồi bên cạnh bà, nghĩ đến cũng là coi trọng ngươi.”
Thẩm Oanh nhìn về phía Thẩm Dung: “Nhờ phúc của Nhị tỷ tỷ, ta ở hầu phủ coi như không tệ. Nghe nói hôn kỳ của Nhị tỷ tỷ chậm lại, không phải là xảy ra biến cố gì chứ?” Nàng tuy rằng đã chịu ơn Bùi Duyên ổn định Cao gia bên kia, nhưng đó là coi trọng mặt mũi Thẩm gia, nàng cũng vì chính mình. Nếu không, Thẩm Dung bị từ hôn, cá nhân nàng còn muốn đốt pháo trúc chúc mừng.
Thẩm Dung nghe không lọt tai người khác nói cái này: “Cao đại nhân sắp thăng đại học sĩ nội các, Cao gia tất nhiên là có một đống chuyện cần làm, lùi lại hôn kỳ có cái gì không đúng?”
“Hiện giờ giá trị con người Cao gia bất đồng, chúng ta vốn chính là người trèo cao, nếu Nhị tỷ tỷ còn hành sự giống như khi ở nhà, ta thấy sẽ không chỉ là lùi lại hôn kỳ đơn giản như vậy.”
“Ngươi có ý tứ gì? Làm thiếp thất Tĩnh Viễn Hầu còn học được dạy đời ta?” Thẩm Dung trừng to mắt.
Thẩm Oanh trả lời lại một cách mỉa mai: “Ngươi không cần mở miệng ra là thiếp thất này nọ, chi thê của con vợ lẽ không được sủng ái, nói ra cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Thẩm Dung nhìn về phía Thẩm lão phu nhân, vội la lên: “Tổ mẫu, người xem nàng…”
Thẩm lão phu nhân vẫn luôn lẳng lặng nghe, rốt cuộc mở miệng: “Oanh nhi nói không sai.”
Thẩm Dung trợn tròn mắt. Nàng ở trong nhà, bởi vì thân phận của Tôn thị, vẫn luôn được sủng ái. Không nghĩ tới có một ngày, tổ mẫu thế nhưng sẽ bênh Thẩm Oanh.
Thẩm lão phu nhân thấm thía nói: “Con thật cho rằng Cao gia chỉ muốn lùi lại hôn kỳ sao? Bọn họ vốn muốn từ hôn! Nếu không phải tam nha đầu thuyết phục Tĩnh Viễn Hầu ra mặt, hôn sự của con đã sớm thất bại!”
Bà không nói chuyện Cao gia muốn từ hôn với người trong nhà, thứ nhất là không muốn tự nhiên đâm ngang, thứ hai sợ người đại phòng luẩn quẩn trong lòng, chạy tới Cao gia làm rùm beng. Bởi vậy Tôn thị và Thẩm Dung hoàn toàn không biết gì cả. Hôm nay Thẩm lão phu nhân cố ý đem việc này nói ra trước mặt Thẩm Oanh là muốn cho Thẩm Oanh biết, công phu của nàng không có phí phạm. Mà Thẩm Dung cũng nên chịu dạy dỗ.
“Sẽ không, Cao gia sao lại từ hôn? Vì con ở biệt viện Tạ gia nói sai lời, đắc tội Tạ phu nhân à?” Môi Thẩm Dung run run, sắc mặt trắng bệt.
“Con còn không hiểu rõ sao? Thân phận Cao gia đã khác trước, tỷ muội và nhà mẹ đẻ đều là sự tự tin của con ở nhà chồng sau này. Con liên tiếp đối nghịch với Oanh nhi, nàng còn giúp bởi vì các con đều họ Thẩm! Mặc kệ ở trong nhà có hiềm khích hay không, đối với người ngoài mà nói, các con chính là nhất thể.” Thẩm lão phu nhân nhấn mạnh thêm, “Con ngẫm xem, hôm nay vì sao cô mẫu con mời chúng ta tới Từ phủ?”
Thẩm Dung lẩm bẩm nói: “Chẳng phải cô mẫu muốn nối lại quan hệ sao…”
Thẩm lão phu nhân nhếch khóe miệng: “Nối lại quan hệ? Nếu không phải do Oanh nhi đã vào Tĩnh Viễn Hầu phủ, công công tương lai của con sắp thăng quan, chỉ sợ đời này nàng sẽ không nhận chúng ta. Con phải nhớ kỹ, các con sống có tốt hay không, không đơn giản chỉ là chuyện của một mình con. Làm tức phụ ở nhà cao cửa rộng cũng không dễ dàng như vậy. Nếu con không học được sự thận trọng từ lời nói đến việc làm, không hiểu làm cách nào tự bảo vệ mình, sẽ mau chóng bị Cao gia ghét bỏ. Đến lúc đó, không ai giúp được con.”
Thẩm Dung liếc nhìn Thẩm Oanh một cái, rầu rĩ nói: “Con hiểu rồi.”
Thẩm lão phu nhân lại nói với Thẩm Oanh: “Con hiểu chuyện hơn Dung nhi, lẽ ra không cần ta nhọc lòng. Nhưng hôm nay, ta nghe nói Hầu gia hình như sẽ sớm quay lại Tây Bắc phải không? Nếu biên cảnh nổi lên chiến sự, trong thời gian ngắn, hắn có lẽ không thể hồi kinh. Con phải tính toán kỹ tương lai của mình. Nam nhân có khi chỉ thích sự mới mẻ nhất thời, dụ hoặc bên ngoài lại quá nhiều. Muốn đứng vững gót chân, chính con phải tranh đua.” Bà dừng ánh mắt ở trên bụng Thẩm Oanh một chút, không nói quá rõ ràng.
Thẩm Oanh đối với tương lai là một mảnh mê mang. Nàng cùng Bùi Duyên chỉ là sinh hoạt chung, khó nói có thể đi đến bước nào, làm gì nghĩ đến chuyện con nối dõi.
Xe ngựa đi tới đường rẽ, Thẩm lão phu nhân kêu Thẩm Oanh đi xuống. Tĩnh Viễn Hầu phủ không cùng đường với Thẩm gia.
Thẩm Oanh đi ngang qua xe ngựa của Trần thị, Trần thị vén rèm cửa sổ xe lên, vội vàng vươn tay ra giữ chặt tay Thẩm Oanh, nói: “Gia Gia, chuyện con nhờ ta điều tra đã có tin tức. Người này hai ngày sau sẽ đến kinh thành, đến lúc đó làm sao sắp xếp cho các ngươi gặp mặt?”
“Nương, người này có thể tin được không?”
Trần thị do dự một chút: “Huynh đệ Tào Bang nói người nọ y thuật khi tốt khi xấu, hành sự cổ quái, nhưng cũng từng chữa khỏi không ít bệnh lạ. Tóm lại ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, cứ để người ta kiểm tra thử sao?”
Thẩm Oanh ngẫm, cũng không có biện pháp khác, nói: “Con sẽ kêu Dịch cô cô liên hệ với người. Nương nhớ bảo trọng.”
Trần thị gật đầu, vội vàng cáo biệt nàng.
Thẩm Oanh trở lại trong phủ, Bùi Duyên còn chưa trở về, nàng đi đến Mộc Huy Đường bẩm báo một tiếng với Ngụy Lệnh Nghi, sau đó nói: “Phu nhân, mẫu thân ta mời một đại phu quen biết, muốn tới giúp ta khám mạch bình an, không biết có tiện hay không?”
Ngụy Lệnh Nghi hỏi: “Thân thể ngươi không thoải mái hay sao? Trong phủ có đại phu quen dùng, y thuật cũng không tệ.”
Thẩm Oanh có chút ngượng ngùng nói: “Không dám giấu diếm, nguyệt sự của ta luôn không thuận, đại phu này chuyên về phụ khoa, muốn mời ông hỗ trợ điều trị. Ông ấy là người quen của mẫu thân ta, loại chuyện này đối với người ngoài hơi khó mở miệng.” Nàng không dám nói là xem bệnh cho Bùi Duyên, sợ Ngụy Lệnh Nghi nghĩ nhiều, liền bịa ra lý do lung tung. Đến lúc đó dù không thành công cũng không ảnh hưởng gì.
Ngụy Lệnh Nghi bừng tỉnh nhận ra: “Đây không phải là việc khó. Chờ khi đại phu muốn vào phủ, ngươi tới nói một tiếng với ta, ta kêu Xuân Ngọc đi dẫn người vào là được. Tuy nhiên chuyện này tốt nhất phải giấu mẫu thân, để bà khỏi có phê bình kín đáo.”
“Phu nhân yên tâm, ta hiểu được.”
Thẩm Oanh ngồi ở Mộc Huy Đường một lát rồi quay về Duyên Xuân Các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.