*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: trang bubble
Thất Nguyệt Lưu Hỏa (tháng bảy âm lịch sao Hoả đi về phía tây, tiết trời dần chuyển lạnh), đúng lúc hè nóng bức, phía trước từng giọt mưa tí tách rới xuống, không lâu lắm thì có tiếng sấm nổ tung ở chân trời, mưa rơi như trút nước.
Gió dội vào từ cửa sổ chống lên, xua tan nóng bức, Mộc Quỳ đi qua đóng cửa sổ lại bị Thẩm Họa ngăn cản, trái lại nàng rất thích cổ mát mẻ nhiệt tình này. Góc phòng bày cái bồn, khối băng bên trong hóa thành vụn băng nhỏ trôi nổi, theo gió tan ra, Mộc Quỳ xoay đi lại thêm khối băng cũ lớn vào.
"Không thêm cũng không sao." May mà duyên cớ mưa như thác đổ, trong phòng không còn nóng như vậy, khối băng lại là vật tốt không tầm thường, huống chi nàng ăn nhờ ở đậu —— mà gặp được lại toàn bộ bởi vì người nọ mà thay đổi, không biết sao, Thẩm Họa lại nghĩ tới người nọ.
Mộc Quỳ nhìn nàng nói rồi liền mất hồn, những này qua thường thấy cũng không lên tiếng, ngược lại tiến tới trước mặt quan sát cẩn thận, ngày thường biểu tiểu thư vui tai vui mắt, khiến người hết sức yêu thích, đột nhiên nổi lên một thoáng ý xấu, "Cũng không biết tướng quân chúng ta ở Hoài Châu như thế nào? Không biết có bị thương không đây."
Thẩm Họa lại không hoàn hồn, theo bản năng gật đầu phụ họa, trên mặt lo lắng mong nhớ nhìn một cái không sót gì. Sau đó đột nhiên phản ứng kịp, bèn híp mắt ý cười chói mắt đối mặt Mộc Quỳ, không khỏi nổi lên một chút bất đắc dĩ. Gần đây, nàng thường nghĩ tới Tiêu Dịch, nhưng là về chuyện Dục Ca Nhi và Tạ gia, những thứ này nàng đều không tiện đi tìm hiểu với bất kỳ kẻ nào, nhất là thân thế Dục Ca Nhi lộ ra cổ quái khắp nơi.
"Hì hì, có biểu tiểu thư quan tâm, Tướng quân nhất định không dám để cho mình bị thương." Mộc Quỳ vội vàng bổ sung, sợ người ngọc này lại ngơ ngẩn ra.
Thẩm Họa dở khóc dở cười, bèn cố ý làm bộ như bị chọc tâm tư hỏi thăm, "Thật không có thư của tướng quân sao?" Mấy người Mộc Quỳ đều là theo tính tình Tiêu tướng quân, nhắc tới cũng có thể là thói hư tật xấu của Tiêu gia chỉ thích người xấu hổ, Tiêu Dịch là vậy, Tiêu Tĩnh Dư là thế, ngay cả người hắn dẫn ra ngoài cũng vậy ngược lại vứt bỏ chút dè dặt cũng có thể khiến cho bọn họ yên tĩnh.
Mộc Quỳ lắc đầu, một lúc cách xa đã qua gần nửa tháng, sợ biểu tiểu thư nghĩ nhiều chỉ đành phải trấn an, "Có thể là ở trên đường trì hoãn."
"Cái gì trì hoãn?" Từ bên ngoài tiến vào, Hoàng thị chỉ nghe từ sau chót, âm thanh mỉm cười hỏi.
Đôi mắt Thẩm Họa hơi khép, hôm nay hôn lễ Tiêu Tĩnh Dư đã qua hơn nửa tháng, người của Hoàng thị tới chỗ nàng thăm dò cũng chuyên cần. Tiêu Dịch không có ở đây, sợ rằng Hoàng thị sẽ thừa dịp thời gian ra tay. Trong lòng Thẩm Họa hừ lạnh, còn sợ nàng ta sợ hãi rụt rè không chịu động đấy. Nàng ta dám tung lưới, lưới của nàng cũng chưa từng dừng lại, "Sao biểu tẩu lại tới?" Tự nhiên bỏ qua đề tài lúc trước, Mộc Quỳ cũng thức thời đi dâng trà.
Hoàng thị không lưu ý lắm, nghe nàng hỏi như thế, ngược lại giận một chút, "Họa Nhi muội muội nói như vậy chẳng phải có vẻ xa lạ, thời gian muội tới quý phủ không ngắn, nên là người một nhà thường xuyên đi lại, lại sinh ra một cái đồ lười biếng, ngược lại bắt đầu ẩn núp, nhìn da dẻ này dưỡng đến trơn bóng trắng muốt." Nói qua lại còn thân mật nhéo một cái ở trên gò má nàng, hôm nay có vẻ rất là vui mừng.
Thẩm Họa không để lại dấu vết lui lại, đối với sự thân thiết của Hoàng thị chỉ toàn sinh ra quái dị, trên mặt cũng không biểu hiện, khiêm tốn cười lá mặt lá trái, "Ngược lại là Họa Nhi không đúng rồi."
Hoàng thị cũng không phải thật sự truy cứu cái này, lúc này ngược lại ngoắc tay mới khiến người ta nhìn rõ ràng nha hoàn sau lưng xách theo một hộp đựng thức ăn sơn vàng khắc hoa.
"Hôm nay cũng không có chuyện khác, chính là nhớ muội muội, tới nhìn một chút, thuận đường trong phủ tới một vị sư phụ bánh ngọt Giang Nam, bảo làm chút điểm tâm để muội muội nếm thử một chút vị quê nhà." Hoàng thị dứt lời, bèn bảo nha hoàn lấy từng đĩa một đặt ở trên bàn.
Bánh dẻo đậu đỏ nhỏ mỏng đến như vài phiến lá đỏ, có thể từ trong cao đông lại hơi mờ nhìn rõ ràng thấy mỗi một hạt nhân đậu đỏ giấu trong đó. Bánh vừng mứt táo hương vị ngọt ngào cứng giòn, nhất phẩm ngọc đái cao lộ ra màu sắc hạch đào, Phỉ Thúy Thanh Mai (mơ phỉ thúy), hạt sen và mứt cam giống như trân châu mã não, bốn phía lại có thêm bột gạo khảm thành đường viền trắng, cực kỳ tương tự với tên......
"Tẩu tẩu? Thật sự là đối với Họa Nhi quá tốt." Thẩm Họa ra vẻ là cảm kích, một cái chớp mắt lại có sương mù mông lung. Bàn về trong phủ là Hoàng thị dịu dàng dễ thân, nếu là hết sức thân thiết, quả thật không có mấy người có thể cưỡng lại được, chỉ sợ sẽ giao ra trái tim.
"Nói bậy gì vậy, ừ, nếm thử một chút." Hoàng thị cười nói rôm rả, nhặt một khối bánh dẻo đậu đỏ đưa về phía bên miệng nàng.
Thẩm Họa cũng cười cắn vào một cái, cầm lên ăn, đại khái là đồ quê nhà gợi lên những ngày trước, "Ưm, tay nghề sư phụ thật là tốt, giống hệt muội ăn trước kia."
"Vậy sao, lại nói đây là đầu bếp đại thúc bá đặc biệt đào tới từ Bách Hoa lâu Giang Nam kia, muội muội thích ăn là tốt rồi." Tuy Hoàng thị nói như thế, nhưng mà trong nội tâm lại sinh ra khẩn trương. Tiêu Dịch tìm được đầu bếp Giang Nam chỉ sợ là vì khẩu vị của Thẩm Họa này, nếu hai người phát triển ra chút tình cảm...... Đôi mắt Hoàng thị buồn bã, quyết định chủ ý thừa dịp Tiêu Dịch không có ở đây xử lý chuyện này.
Nàng bỏ Xuân Hương lộ lấy được từ ca ca ở bên trong bánh ngọt này, chỉ là liều dùng tinh tế chút, đến buổi tối đó mới là thật sự giày vò người.
Thẩm Họa giả vờ không thấy trong mắt của nàng ta chợt lóe lên vẻ tàn ác rồi biến mất, chỉ làm như không biết ăn bánh ngọt, dù sao cũng hiếm khi thưởng thức vị quê nhà, bất tri bất giác lại ăn không ít, còn ăn ngon một mạch không ngừng.
Hoàng thị ở bên cạnh nhìn thầm sinh ra vui mừng, vừa tán gẫu mấy câu việc nhà, mới để cho nha hoàn nâng lên hộp đựng thức ăn trống rỗng trở về.
"Muội muội theo ta đến Tầm Phương uyển chứ? Ta cho muội xem hoa văn mới của hà bao?"
"Lúc này đi, có phải hơi trễ hay không? Muội sợ làm phiền tẩu tẩu và biểu ca."
"Hôm nay hắn đang làm nhiệm vụ ở Hoằng Văn quán, không trở lại, coi như muội muội ngủ ở chỗ ta cũng không bất tiện."
Thẩm Họa cười cười, "Vậy được, chỉ là Dục Ca Nhi vẫn còn chơi ở trong vườn, sợ tìm không gặp được muội sốt ruột, muội đi nói một tiếng, sau đó sẽ đi tìm tẩu tẩu, được không?"
"Đương nhiên là được."
Đợi ra khỏi Kỳ Lân cư, Hoàng thị lại không che giấu được hân hoang, gần như là bước nhanh trở về viện của mình, mới có thể không lộ ở trước mặt mọi người.
Sau khi Thẩm Họa thu dọn thỏa đáng, bèn dẫn theo Mộc Quỳ đi. Hoàng thị quả thật lấy ra hoa văn cho Thẩm Họa xem qua, hai người hàn huyên hồi lâu. Hoàng thị mượn nước mưa phiêu bạc, càng rơi càng nhiều, bèn khuyên Thẩm Họa ngủ lại Tầm Phương uyển. Mặt mày Thẩm Họa tú lệ chậm rãi nâng lên, dùng một loại vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm Hoàng thị. Hoàng thị còn tưởng rằng Thẩm Họa phát hiện ra gì đó, vẻ mặt vừa căng thẳng, chính là nghe người đối diện ồ lên một tiếng, "Tẩu tẩu, sao trong phòng này nóng như vậy?"
Hoàng thị nghe xong buông lỏng thở ra một hơi, trước tiên dặn dò người làm đi lấy khối băng tới đây, lại bảo người đi dọn dẹp giường đệm cho biểu tiểu thư, "Tối nay hai tỷ muội chúng ta tâm sự thật tốt một chút."
Biểu hiện trên mặt của Thẩm Họa hơi thay đổi, cong lông mi hóa thành cảm kích, hệt như Hoàng thị kỳ vọng vậy, *d&d#l@q^d<.com> một thiếu nữ không nơi nương tựa mà được ưu đãi thường lo sợ tái mét mặt mày.
"Biểu tẩu đối đãi muội thật tốt."
......
Ban đêm, mưa thưa chợt gió, cánh cửa bị đụng phải vang kẽo kẹt, trong phòng lại truyền ra □□, làm cho nha hoàn canh giữ ở bên ngoài không dám tiến vào cửa đóng chặt, ai dám quấy rầy chuyện tốt của thế tử. Nha hoàn giữ cửa là tâm phúc của Hoàng thị, hầu hạ Thế tử nghỉ ngơi rất sớm, chẳng được bao lâu lại chờ thị vệ Thế tử ôm một thiếu nữ tiến đến, còn làm che giấu một phen. Hôm nay chuyện tốt thành công, chờ ngày mai Thế tử tỉnh lại không thể thiếu đóng kín miệng đây —— phần thưởng thôi!
Trong phòng nến đỏ chập chờn, từ từ hương nhang mang theo một chút hơi thở ngọt ngấy tràn ngập, cá tơ sa mỏng theo gió dập dờn, cả cái giường đều đang lung lay. Trên đất áo quần ngổn ngang chất đống, xen lẫn đai lưng ngọc màu xanh của nam nhân và váy áo lót của nữ tử, dường như tiết lộ lúc đầu sốt ruột khó nén.
Lúc này một cánh tay trắng như ngó sen lộ ở bên ngoài, bấu thật chặt gấm vóc đệm giường, một đoạn vải bố trắng mịn hương mồ hôi, đi kèm tiếng ngâm nga thật thấp làm cho nam tử nằm ở phía sau lưng nàng càng không nhịn được tâm thần nhộn nhạo, lầm bầm tân nhi càng nhúc nhích thẳng lên gay gắt.
Phía dưới nữ tử gần như sắp không chịu nổi sức lực va chạm kia, vẫn hô Tiêu Lang chậm một chút, âm thanh này lại mềm mại yếu ớt, ngược lại vô cùng ướt át khiến trong mắt Tiêu Thụy máu tanh cuồn cuộn, quả muốn chiếm giữ người thật chặt.
Cho đến nam tử khẽ quát một tiếng tiết ra ở trong thân thể nàng, sít sao ôm chặt nữ tử nằm sấp, càng là miêu tả lên viền tai của nàng, giống như là thưởng thức tâm nguyện. Nữ tử phía dưới mình sáng nhớ chiều mong cầu xin mà không được, cỗ nhớ nhung này hóa thành khao khát, lại một lần khiến cho * còn chôn sâu ở bên trong thức tỉnh.
Mà nữ tử ưm một tiếng, sớm bị hôn môi dầy đặc kia trêu chọc đến không được, trong cơ thể từ đầu đến cuối hệt như có một đốm lửa đang đốt, cánh tay trắng mịn vòng chắc sau lưng gầy gò của nam tử, liều mạng dựa vào gần, giống như có thể giảm bớt loại nóng ran này.
"Uống ——" Nam tử lại không định ẩn nhẫn nữa, hai mắt chuyển thành sắc u tối nặng nề, giờ phút này trong mắt chỉ có nữ tử cậy thế thoáng kiều diễm kia của mình, dung mạo kia chiếu vào trong mắt, chênh lệch không khác với Thẩm Họa, sâu sắc giữ chặt thân thể nữ tử, lại là một phen mạnh mẽ mà có lực đoạt lấy.
Nhưng có lẽ là ra sức, nữ tử mấy lần chịu đựng xuống lại mơ hồ sinh ra đau bụng, trong đầu hai luồng tinh thần ý nghĩ xé rách, thỉnh thoảng giãy giụa khôi phục một thoáng ý thức, gần như là hoang mang biến sắc, "Tiêu Lang, Tiêu Lang đừng ——" lời khẩn cầu này lại vẫn nhuộm vào nức nở.
Nào ngờ nghe vào trong tai Tiêu Thụy càng trở nên hung tàn, liều mạng va chạm, mà nàng tránh né càng chọc giận thêm, động tác cũng càng trở nên thô bạo.
"Đừng —— a!" Một tiếng cuối cùng kèm theo kêu lên thê lương thảm thiết, gần như truyền ra bên ngoài uyển.
Nha hoàn giữ cửa móc móc lỗ tai, đáy lòng không nhịn được âm thầm sinh oán giận, nàng biết được Thế tử có tật xấu ở phương diện kia, chợt có mấy lần * cũng không cần như vậy thôi, lại không khỏi rụt lại xa một chút, không muốn nghe tiếng quấy rối trái tim này nữa.
"Linh Nhi, phu nhân Thế tử có đó không?" Chợt một giọng nói truyền đến, nha hoàn nhìn lại, lại nhìn thấy ma ma bên cạnh phu nhân Hầu phủ tới.
Linh Nhi trừng mắt nhìn, bận rộn lo lắng che giấu hốt hoảng trên mặt, "Tống ma ma, vì sao ngài lại tới? Phu nhân, phu nhân......" Nói rồi bèn liếc mắt nhìn về phía cửa đóng chặc kia, âm thanh bên trong vẫn có thể làm cho người nghe ra là một hoàn cảnh như thế nào.
Ma ma nhíu nhíu mày, cũng không có ý kiến gì đối với chuyện phu thê sinh hoạt vợ chồng, nhưng Hoàng thị kia rõ ràng gọi mình tới đây, trước mắt chờ đợi cũng không phải là một chuyện, vì thế nói, "Vậy ta muộn chút lại tới."
Linh Nhi âm thầm thở dài một hơi, gật đầu liên tục, đang muốn cung tiễn chợt nghe được cửa bùm một tiếng bị quăng ở trên tường, kinh ngạc nhìn lại. Ở bên trong cánh cửa rung động, mặt Tiêu Thụy hốt hoảng đứng ở đó, trên áo lót máu tươi đỏ thẫm nhuộm dần hơn phân nửa.