Ra khỏi Cúc
viên, ra khỏi Đình Lâm biệt viện, Ngọc Phi Yên đi một mạch theo hành
lang gấp khúc, không hay không biết đã đi và khu trung tâm của “Phi
Long”.
“Phòng nghị
sự?” – Nhìn chữ trên tấm biển phía trước, nàng lẩm bẩm. Không biết bên
trong có người hay không, dù sao, cánh cửa kia nếu rộng mở, chắc không
ngại nàng đi vào thăm một chút.
Không như mong muốn, vừa mới đến ngưỡng cửa, cánh cửa lớn màu tím đã “Rầm” một cái đóng sập trước mặt nàng.
Gì chứ? Thật không cho ai mặt mũi gì! Tốt xấu gì thì nàng cũng là khách mà.
“Tiểu Phi Yên, đã lâu không gặp.”
Một giọng trêu nhọc từ sau lưng vang lên.
Tiểu Phi
Yên? Nàng nhíu mày, chưa bao giờ có ai gọi nàng như thế. Quay đầu lại
nhìn lên, thì ra là cái kẻ nhàm chán tên gọi Thanh Ảnh buổi sáng mới
gặp, lập tức vờ vịt cười nói – “Chúng ta mới gặp mặt hai canh giờ trước, không lâu.”
“Haha.” – Thanh Ảnh bật cười chói lóa – “Ta đưa nàng đi thăm thú nơi khác thế nào?”
Phòng nghị sự là nơi quan trọng của tổ chức, sao có thể để người ta tùy tiện đi vào?
“Nhưng mà, ta rất tò mò những thứ bên trong đó.”
Ngọc Phi Yên cũng khoe ra trước hắn một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, ngón tay ngọc
nhỏ và dài chỉ chỉ vào cánh cửa đang đóng chặt.
“Chẳng lẽ
các hạ không biết đôi khi lòng hiếu kỳ có thể hại chết người?” – Thanh
Ảnh đem lời nàng nói hai canh giờ trước trả lại nguyên vẹn.
“Thanh Ảnh huynh cứ nói vậy. Nhưng tiểu muội chỉ là quá tốt bụng và vô cùng quan tâm, nên mới nguyện làm phác hỏa phi nga” (Juu: xem lại chap 9 để biết thêm chi tiết :]]) – Nói xong liền thừa lúc Thanh Ảnh không chú ý nhanh chóng nhằm hướng cánh cửa.
“Rầm!”
*Đổ vỡ*
“Hơ, đau…”
Thật không phải lựa chọn khôn ngoan. Quỳ rạp trên mặt đất, Ngọc Phi Yên hối tiếc không kịp.
Từ từ nhổm dậy, ngồi dưới đất xoa đầu gối, đau quá! Bầm chắc chắn luôn.
“Phụt…!”
“Hahahahaha……………”
Một trận cười rộn lên khiến cho Ngọc Phi Yên ngẩng đầu.
Oa! Không
thể nào, nhiều người vậy sao? Tuấn nam mỹ nữ đầy cả đống, trong đó người biết người không, nhưng ai cũng cười đến chẳng biết trời trăng gì nữa,
nhất là cái người nàng thấy quen nhất kia – Tiêu Trác Nhiên, thực đang
nhìn nàng chòng chọc.
Hứ, thích cười đến thế sao? Bản thần y cho các ngươi cười đến thống khoái!
Lóe lên một
tia quỷ quái, mắt ngọc thoáng chốc lấp lánh như sao, mê hoặc lòng người, tiếng cười nhạt dần rồi dừng lại, mọi người đều mơ màng.
Ngay sau đó, Ngọc Phi Yên nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, nhưng dường như nàng đã xem
nhẹ khả năng của người nơi đây, ngay khi nàng mới toan bắt đầu, một bóng đen nhanh như điện xẹt chộp lấy đầu nàng từ phía sau.
“A!”
Một cái áo choàng đen bọc lấy nàng, tất nhiên, quỷ kế của nàng chết trong trứng nước.
Ơ ơ! Hôm nay nàng ra cửa chưa xem ngày, trước giờ số nàng toàn gặp may, thế nào mà
hôm nay lại không nhạy. Kỷ lục toàn thắng của nữ thần y thế mà hôm nay
lại bị người ta phá vỡ, chán ghê.
Lúc này tất
cả mọi người trong sảnh đều đã đổ mồ hôi lạnh, bọn họ toàn cao siêu các
kiểu, bất kỳ ai ra ngoài cũng đủ khiến cho cả giang hồ rung động, mà
nay, lại rơi vào tay một con bé con, dù chỉ một cái chớp mắt, nhưng
chính một cái chớp mắt này, cũng đủ khiến bọn họ chết không có chỗ chôn. Xấu hổ quá đi! Không hiểu vì sao, cô gái nhỏ kia cũng chẳng phải thiên
tiên mỹ nữ, so sánh với khôi thủ đại nhân của bọn họ là một trời một
vực, nhưng khi ánh mắt nàng sóng sánh, cả người đều tràn ngập ma lực
khiến người ta mơ màng hoa mắt, mà đôi mắt ướt kia đúng là trung tâm của ma lực, đem tâm hồn mọi người hút vào trong đó, không kiềm chế được.
Trời ạ! Cái này so với Nhiếp hồn đại pháp còn lợi hại hơn ba phần ấy.
Bọn họ rốt
cục cũng đã biết được điểm lợi hại của Phi Yên nữ thần y, chẳng trách
nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, nhỏ bé và không biết võ công, mà dám
chỉ mang một tỳ nữ lưu lạc giang hồ. Phi Yên nữ thần y, lợi hại nhất
không phải y thuật và độc thuật của nàng, mà là mị lực độc đáo của nàng, không trừ một ai, không cần chiêu thức, liền khiến cho kẻ thù chỉ biết
dâng mạng cho nàng, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm. May là nàng không
có ý hại bọn họ, với cả duy nhất cái người không ai có thể sánh bằng,
tâm tính lạnh lùng khôi thủ đại nhân kia không bị nàng mê hoặc đã tiên
hạ thủ vi cường ra tay giữ nàng lại, không thì mạng bọn họ có lẽ đã
không còn, cả tổ chức “Phi Long” cũng bị hủy trong một đêm.
Ngọc Phi Yên vội vội vàng vàng đẩy ra cái áo choàng đen đang khóa lại trên người,
buồn bực nhìn mọi người, biết bọn họ đều là các nhân vật quan trọng của
Phi Long, hôm qua nàng đã gặp qua phần lớn, chỉ trừ có vị nam tử ngồi
đầu kia, lại liếc mắt một cái, phút chốc trong lòng chấn động: áo bào
đen, mũ đen, kích thích một dây đàn đã chôn sâu tận đáy lòng rất lâu.
Lắc lắc đầu, xua đi hình ảnh mơ hồ trong đầu.
Nam tử kia
dù ngồi đó nhưng không thấy rõ bộ dạng, nhưng có loại người trời sinh
không ai làm ngơ được, thản nhiên như thế mà lại toát ra khí chất ngạo
nghễ tôn quý, như thể hắn là chúa tể của thế giới. Hắn hẳn chính là cái
tên thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, khôi thủ của “Phi Long”.
Không hiểu
sao, tận đáy lòng nàng cảm thấy tràn ngập sợ hãi đối với nam tử thần bí
này. Với nàng mà nói, hắn thật nguy hiểm, tựa như trước kia…trước kia…
Không! Đừng nghĩ đến nữa! Nàng kìm nén tâm tư của chính mình.
“Thư Trì.”