Các ngươi đang tìm ta sao?”
Trong mật
thất vốn đang yên tĩnh không một tiếng động, bỗng nhiên vang lên âm
thanh vô cùng quỷ dị của một người, làm cho hai người thoáng dao động.
Mục Cảnh
Thiên cùng Minh Nguyệt nhanh chóng dời ánh mắt về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trên giường lúc này không chỉ có đệm chăn mà còn hiện ra một
người khoác áo màu trắng, mái tóc đỏ bồng bềnh.
Ánh sáng nhu nhuận của dạ minh châu rọi trên mái tóc đỏ bồng bềnh như ngọn lửa ấy,
hấp dẫn, mê muội lòng người. Khuôn mặt như bạch ngọc tinh xảo được ánh
sáng chiếu vào càng thêm bóng nhoáng.
Khi Mục Cảnh Thiên nhìn thấy đôi mắt của hắn thì trong lòng chấn động, khuôn mặt hắn khi chưa thanh tỉnh, mắt còn nhắm chặt và khuôn mặt hắn bây giờ hoàn
toàn khác nhau, như hai nhan sắc của hai người khác biệt.
Mắt bên trái hắn cùng màu tóc giống nhau, đỏ như ngọn lửa yêu dị, tùy tiện thiêu đốt bất cứ vật gì, ánh mắt đỏ ấy cùng màu tóc đỏ kia hợp lại có thể đốt
cháy cả thế gian này.
Nhưng mắt
phải của hắn thì lại có màu tím thần bí, phát ra ánh sáng âm u, như
sương mù giăng phủ khắp nơi không thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì.
Một thì sáng rực chói lòa mạnh mẽ, một thì sâu thẩm thần bí tĩnh lặng, cùng phối hợp với nhau để tạo nên một dung nhan tinh xảo…quỷ dị.
Thế gian kỳ bảo!!!
Mục Cảnh
Thiên bị hấp dẫn mãnh liệt bởi cặp mắt hiếm thấy kia, hắn chưa bao giờ
gặp qua ánh mắt xinh đẹp kì dị như vậy, trong lòng kích động không thôi.
Hắn chậm rãi bước đến bên giường, ánh mắt đào hoa nhìn chằm chằm đôi ngươi hiếm thấy kia, không tự chủ được, muốn lấy tay chạm vào, lúc gần chạm đến đột
nhiên thu hồi cánh tay lại.
“Các ngươi đang tìm ta sao?”
Thiên hạ tinh xảo trên giường kia lại mở miệng, như tiếng ngọc thạch va chạm nhau, thanh thúy dễ nghe, cực kỳ thoải mái!!!
Lúc này Minh Nguyệt cũng phục hồi tinh thần lại, nàng nhặt được hắn chính là vào
thời điểm hắn còn đang hôn mê, nàng cũng chỉ ngẫu nhiên thấy được đôi
mắt kỳ lạ của hắn khi hắn đột nhiên thanh tỉnh trong chốc lát mà thôi.
Mục Cảnh
Thiên tưởng tượng đến lúc phải giao hắn cho người khác thì trong lòng
chợt có một chút khác thường, nhưng rất nhanh bị biến mất.
“Ngươi vừa rồi ở nơi nào?”
Hắn từng đọc qua trong quyển “Tây Vực Ngoại Truyện” có nói tới thuật ẩn thân, những
người biết thuật này trong bất kì hoàn cảnh và điều kiện nào đều có thể
biến mình khiến không ai có thể nhìn thấy được rồi ra tay giết người,
nhưng loại công phu này quá mức tà môn nên rất ít người học.
Người này
vừa rồi chắc chắn đã sử dụng loại công phu này, màu mắt của hắn không
phải là của người Trung Nguyên, nhưng mà hình dáng và khuôn mặt tinh xảo của hắn thì không khác gì người Trung Nguyên.
Rốt cục người này là ai, tại sao lại biết thuật ẩn thân?
Trong chốn
võ lâm Trung Nguyên gần đây nổi lên một tổ chức sát thủ là Phi Vũ Lâu,
nghe nói các sát thủ bên trong đều có thân phận bí ẩn, thủ thuật ám sát
điêu luyện. Bên trong Phi Vũ lâu này có lâu chủ, dưới lâu chủ là tứ đại
sứ giả Xuân Hạ Thu Đông, dưới nữa là các sát thủ. Võ công cao nhất Phi
Vũ lâu có thể coi là lâu chủ, nhưng không ai biết hắn ta là nam hay nữ,
người gặp được hắn rất ít, ngay cả thủ hạ đắc lực của hắn ta là tứ đại
sứ giả cũng ít khi gặp được hắn ta, mỗi lần lâu chủ xuất hiện đều mang
mặt nạ, thế nhân chỉ biết vị lâu chủ này họ Phượng. Mà tứ đại sứ giả khi đi thi hành nhiệm vụ cũng mang mặt nạ. Cho nên trong mắt thế nhân, Phi
Vũ lâu là một tổ chức cực kỳ thần bí, chưa ai biết được diện mạo cùng
thân thế của lâu chủ, về điểm này, tổ chức Phi Long và Phi Vũ lâu tương
tự nhau.
Người này, có hay không liên quan đến Phi Vũ lâu?
Hắn là ai trong Phi Vũ lâu?
Nhìn khí chất của hắn không giống một người bình thường.