Long Diệc Hân nghe ra được tiếng đàn của Diệu Trúc Âm chất chứa ưu sầu và lo lắng, mày kiếm không khỏi nhăn lại, hai mươi năm qua tiếng đàn của nàng không bao giờ chứa đựng loại cảm
xúc như thế này, giờ sao lại bất ngờ thay đổi, chẳng lẽ nàng đã biết
chuyện gì sao?
Tuy rằng
trước kia hắn cũng biết nàng từng truy tìm tung tích người đó, nhưng
nàng chưa bao giờ biểu hiện ra rõ ràng như hôm nay, hắn cũng biết trong
lòng nàng chưa bao giờ quên người này, nhưng nàng cũng chưa bao giờ để
lộ cho hắn biết được như thế, nàng luôn cất giấu trong lòng, thầm lặng
nhớ nhung.
Lúc này đây
nàng lại thể hiện sự ưu tư rõ ràng bởi vì nàng đã biết được chuyện gì
sao, hắn đã ở bên cạnh nàng từ lúc nhỏ, nên hiểu được hiện tại lòng của
nàng đang rối loạn, tưởng niệm về dĩ vãng cũ xa xăm.
Mắt phượng
hắn chợt lóe sáng vì đã hiểu được nguyên nhân vì sao nàng lại biết được
tin tức gì đó, cũng chỉ có tiều thê tử hắn, người luôn sợ thiên hạ không loạn sẽ không vui kia bép xép với nàng, người khác sẽ không dám nói đến chuyện này.
Nha đầu này
thật không hiểu được chuyện gì kỹ càng, nhưng cũng tốt, như vậy thì hắn
sẽ không tốn công sức giải thích cùng Trúc Âm.
Hắn biết hai ngày nữa Huyền U sẽ đến đây, đã hơn hai tháng trôi qua, chắc hẳn là hắn ta đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng không biết sau khi hiểu rõ rồi hắn ta
còn có dũng khí để gặp lại Diệu Trúc Âm hay không, hy vọng là hắn ta
không làm cho hắn thất vọng, vì hắn đã tốn nhiều thời gian và công sức
để dụ hắn ta trở về nơi này.
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi đến phía trước, bàn tay đặt lên Huyền cầm, tiếng đàn im bặt.
Diệu Trúc Âm ngẩng đầu nhìn hắn mĩm cười ôn hòa, “Sao vậy?”
“Thân thể của ngài vừa mới khởi sắc, nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt”
Nói xong liền đỡ nàng đứng lên, đưa nàng tới ngồi bên bàn ngọc.
Diệu Trúc Âm nhìn hắn thật kỹ, nét mặt hang thật hiền hòa, tràn ngập yêu thương,
nàng nhận chén trà từ hắn, cười tươi tự nhiên như hoa cỏ mùa xuân khoe
sắc thắm, nụ cười của nàng luôn đem đến cảm giác bình an cho mọi người.
Nàng không
có võ công, nhưng lại thuộc lòng hết tất cả những võ công trong thiên
hạ, ngũ hành bát quái, cơ quan trận pháp nàng đều có thể hạ bút thành
văn chi tiết tỉ mỉ, có thể nói nàng là giang hồ đệ nhất tài nữ. Nàng
không màng đến thế sự, chỉ ở trong Trúc Uyển, nhưng mà nàng trong sáng
thông minh có thể hiểu thấu tất cả mọi việc, chỉ không vượt qua được chữ tình, cho dù người kia đã làm nàng chịu đau khổ trên giường bệnh cả đời nàng cũng không bao giờ trách hắn.
“Ngài muốn hỏi gì thì hỏi đi”
Long Diệc Hân bình thản nói.
Diệu Trúc Âm thở dài, đặt tách trà trong tay xuống, kỳ thật nàng cũng không muốn hỏi điều gì, nàng biết được đến một lúc nào đó hắn sẽ nói cho nàng biết tất cả mọi việc, nếu hỏi thì thật dư thừa.
Nhưng mà hắn đã nói như thế, ánh nhìn của nàng chạm vào đôi mắt phượng sâu không thấy đáy.
“Diệc Hân, không cần tự trách, cũng không nên trách hắn”
Thân thể của nàng đã tốt hơn, thế nên không cần phải so đo chuyện cũ làm gì, người
nọ cũng không phải cố ý, hắn chỉ vì thương tâm quá độ mà phạm phải sai
lầm, nhưng thật ra hắn cũng không sai, hắn muốn tốt cho nàng.
Hơn nữa
Diệc Hân đã cho hắn một giáo huấn, đứa nhỏ này đã chờ đợi nhiều năm như
thế cũng thật là vất vả, nếu đã giáo huấn hắn xong thì nàng và hắn có
thể gặp nhau?!
Thật lòng, hai mươi năm qua nàng không lúc nào không nhớ đến hắn.
Long Diệc
Hân gật gật đầu, những việc hắn muốn làm đều đã làm xong, người nọ đối
với Trúc Âm là thật lòng, hắn sẽ không phạm sai lầm nữa.
“Sư phụ, sư huynh”
Đúng lúc
này,Mạc Lục bước vào, nàng sắp sửa làm tân nương tử nên khuôn mặt rạng
ngời, khóe mắt đuôi mày đều thể hiện sự vui mừng.
“Lục nhi”
Diệu Trúc Âm thấy Lục nhi đã đến, trong lòng vui vẻ vạn phần, tiểu đồ nhi của nàng
sắp thành thân, thời gian quả thực trôi qua rất mau, nhớ lại thời điểm
nàng nhặt được Lục nhi, lúc đó vẫn còn là tiểu oa nhi được quấn trong tã lót, trong nháy mắt đã biến thành một đại cô nương xinh đẹp rung động
lòng người, nàng có cảm giác như là mẫu thân có nhi nữ đã trưởng thành
sắp sữa được gả đi.
Mạc Lục ngồi xuống bên cạnh Trúc Âm, nàng vô cùng vui sướng và hồi hộp vì ngày mai
nàng sẽ gả cho Xích ca, có lẽ các tân nương đều có tâm trạng giống như
vậy.
Long Diệc Hân nhìn thấy Mạc Lục, biết nàng muốn tâm sự với Diệu Trúc Âm, hắn thấy không tiện ở lại nên đứng dậy rời đi.
“Lục nhi của ta sắp lập gia đình rồi”
Diệu Trúc Âm vuốt ve má lúm đồng tiền xinh đẹp của đồ nhi, nàng cười rất hiền hòa.
“Sau khi Lục nhi lập gia đình, sư phụ vẫn là sư phụ của Lục nhi”
Nàng muốn
gọi sư phụ một tiếng mẫu thân, nhưng nàng chỉ dám gọi thầm trong lòng,
nàng đã xem sư phụ cũng như là mẫu thân của mình.