Ần thành – Thanh Ba Lâu
Vào buổi
tối, trong Thanh Ba Lâu tiếng đàn ca văng vẳng vọng bên tai, khắp nơi
được bao phủ bởi những lời oanh yến nhỏ nhẹ, mọi người trong này đều bị
say bởi mùi son phấn và những làn điệu ca múa của các mỹ nữ.
Trong một gian Nhã phòng có hơn mười tiểu mỹ nhân trong đó, tiếng đàn du dương, hương thơm bay lượn khắp phòng.
Có một nam
tử một thân áo mãng bào màu đỏ thẩm đang ngồi yên lặng trong phòng,
nhưng hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng đỏ, gân xanh nổi lên dày cộm trên cánh tay giống như đang chịu đựng cái gì đó.
Ngón tay
đánh đàn của nữ tử trắng nõn, khẽ khàng khảy lên những giai điệu nhẹ
nhàng như dòng nước chảy xuôi quyện cùng tiếng xướng ca mềm mại:
“Đi trong
mưa, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn, quay đầu lại nhìn thấy thanh lâu
hiện ra trong ngọn đèn dầu rời rạc, bên cánh cửa sổ, giai nhân ngồi cô
độc vẫn chưa ngủ, tiếng tiêu bay bỗng đẹp như cảnh mùa xuân, nhưng giai
nhân lại chảy nước mắt ràn rụa…”
Nam tử lạnh
lùng này vẫn không nhúc nhích, nhưng sắc mặt thì càng ngày càng ửng đỏ,
hai lỗ tai đều đỏ bừng, hắn sử dụng hết toàn lực để ngăn chặn không cho
tà âm mềm mại kia lọt vào tai mình, nhưng mà thanh âm quyến rũ kia vẫn
truyền vào tai hắn, làm cho tâm hắn bị động, mị dược trong người hắn bộc phát mạnh mẽ nếu hắn không kiên định chắc chắn sẽ bại bởi sự mê hoặc
của “Nhiếp hồn thuật”, toàn thân hắn như bị lửa đốt.
Bỗng nhiên tiếng đàn thay đổi, giai điệu càng thêm mê ly, tiếng ca mị hoặc đến tận xương cốt của nữ tử lại vang lên…
Tiếng đàn vô cùng mê ly, tiếng ca hấp dẫn mê hồn tận xương tủy … khiến mồ hôi trên
đầu hắn không ngừng chảy xuống, chiếc áo mãng bào màu đỏ thẫm trên người đã bị các nữ tử cởi ra, trong lòng hắn lo lắng vạn phần, nhưng hắn
không động đậy được, bởi vì hắn không những bị người ta hạ dược mà còn
bị điểm huyệt nói, hắn vừa muốn kháng cự lại sức mạnh của dược, vừa muốn phá giải huyệt đạo mình, còn muốn chống đỡ lại nhiếp hồn thuật của các
nữ tử này nên thật là vô cùng hao tổn tinh lực.
Nhưng mà bây giờ hắn không thể thả lỏng mình được, nhất định phải cố gắng chịu đựng.
Hắn đang đợi, hắn đợi nàng tới cứu hắn.
Hắn biết, nàng sẽ đến, nàng nhất định sẽ đến.
Đều do hắn không cẩn thận trúng “nhiếp hồn thuật”.
Hắn cắn thật chặt hàm răng, không dám thả lỏng.
Đột nhiên “rầm” – Một tiếng vang lớn vọng lên, cánh cửa Nhã phòng bị đá văng ra ngoài.
Tích tắc, tiếng đàn ca ngưng lại, nam tử lạnh lùng kia đổ đầy mổ hôi nhỏ thành từng giọt, các ngón tay cũng cứng đờ.
Hắn húp một ngụm khí.
Rốt cục nàng cũng đã đến được đây.
Các nữ tử
trong phòng đều sửng sốt khi nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp mặc đồ tân
nương đột nhiên xuất hiện, sao vị tân nương tử kia lại đến nơi này làm
gì?
“Cút!”
Một chữ thốt ra tràn đầy tức giận, khiến các nữ tử trong phòng đều sợ hãi.
Họ còn chưa
kịp khôi phục lại tinh thần đã thấy nữ tử kiều diễm kia đánh một chưởng
vào trên chiếc bàn duy nhất trong phòng, “Ầm” một tiếng, cái bàn bị tách thành hai nữa rời rạc.
Lần này bọn họ kịp thanh tỉnh, thét lên chói tai chạy ra khỏi nhã phòng.
Trong chớp mắt, trong nhã phòng chỉ còn lại nam tử mặc áo mãng bào màu đỏ lạnh lùng, cùng vị nữ tử tân nương kiều diễm.
“Xích ca, chàng thế nào?”
Nữ tử xinh
đẹp này chính là thê tử trong đêm tân hôn đánh mất chú rể – Mạc Lục,
nàng bổ nhào vào lòng nam tử lạnh lùng này, ra tay giúp hắn giải bỏ
huyệt đạo, nhìn dáng vẻ bị hạ dược của hắn, đáy lòng nàng hận không thể
đem tên đầu sỏ gây chuyện kia bầm thây thành vạn khúc.
Nam tử lạnh
lùng này là Hác Xích, mở mắt ra nhìn thấy thần sắc thê tử mình tràn ngập lo lắng thì không khỏi đau lòng, đều là do hắn sơ sót nên mới có thể
trúng ám chiêu, liên lụy Lục Nhi lo lắng cho hắn.
“Ta không sao”
Hắn đang
muốn an ủi người yêu mình, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế
nào nữa, giọng nói hắn trở nên khàn khàn vô cùng khó nghe.
“Xích ca”
Mạc Lục
nghẹn ngào, vừa nhìn thấy sắc mặt hắn thì đã biết hắn bị hạ dược, còn bị đưa đến nơi này, may mắn là Xích ca của nàng ý chí kiên định, nàng nhìn thấy như vậy thì rất đau lòng, đau lòng vì biết hắn chịu đựng dày vò,
hắn thật không quan tâm chính mình cho thật tốt mới bị tiểu nhân hạ dược như thế.
“Lục nhi, ta ——”
Hắn vốn bị
kích thích bởi mị dược, bây giờ lại được thê tử mình âu yếm nên rốt cục
không thể nào khống chế được nữa, như hồng thủy trào ra cuồn cuộn vì đê
bị vỡ, không có cách nào kìm hãm lại.
Hắn biết
động phòng hoa chúc tại chốn thanh lâu này thì thật ủy khuất cho người
hắn yêu, nhưng mà thật sự hắn không thể nào khống chế được nữa.
Mạc Lục biết hắn đang băn khoăn do dự, ánh mắt hắn như ngọn lửa cháy bập bùng, nàng
mỉm cười, không thèm để ý, chỉ cần cùng Xích ca ở một chổ bất luận là
nơi đâu cũng được, cho dù chổ này là thanh lâu cũng không quan trọng.
Nàng chủ động kéo hắn đến chiếc giường duy nhất trong phòng.
Hác Xích bị
nàng kéo đi, không khỏi nhớ lại mới vừa rồi một nữ tử thanh lâu đã hát
“sóng mắt như nước, lưu luyến nhìn quanh, nàng là người xinh đẹp nhất”,
đối với hắn Lục nhi là người xinh đẹp nhất.
Hắn rất muốn…
Đôi môi hai người quấn quýt lấy nhau, dây dưa cùng một chổ, gần như hút hết toàn bộ mật ngọt trong miệng của đối phương…
Giúp nhau giải thoát trong lúc hoạn nạn…
Lửa nóng đốt cháy thân thể hai người, hồng y bừa bãi trên mặt đất như lạc hồng, đỏ tươi lóa mắt…
Màn sa che giường được hạ xuống, che lại một màn kịch tình cháy bỏng…
*****