Phòng khách Trúc Uyển.
Gió thu thổi rừng trúc lao xao trong đêm dài tĩnh mịch.
Long Diệc
Hân nhàn nhã nằm trên chiếc ghế quen thuộc đặt bên cửa sổ, ánh mắt
phượng nhắm lại, như đang tập trung lắng nghe tiếng gió thổi những khóm
trúc rung động xào xạt, ánh sáng nhu nhuận của dạ minh châu chiếu rọi
trên khuôn mặt hoàn mỹ, hiện lên một vầng hào quang tuyệt đẹp như thần
thánh làm cho người ta không khỏi không kính ngưỡng.
Bỗng nhiên
trên khuôn mặt tuyệt đẹp kia hiện lên một nụ cười đẹp như hoa nở, giây
phút này giống như khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân bị che lại, đột nhiên
hiện ra, như bóng đêm mờ ảo nghênh đón muôn ngàn ánh sáng của buổi rạng
đông.
Cùng lúc đó, Ngọc Phi Yên, Thanh Ảnh và Vân Tranh cùng bước vào Trúc Uyển, bọn họ
cẩn thận bước nhẹ nhàng trên nền lam điền ngọc thạch, chỉ sợ gây ra
tiếng vang sẽ làm kinh động đến người nào đó đang đợi bọn họ.
Màn đêm yên tĩnh sâu thẳm, không có tiếng côn trùng kêu vang mà chỉ có tiếng gió thổi trúc điệp xào xạt.
Ánh sáng trong phòng khách làm cho đêm đen càng thêm âm u.
Tới của phòng khách, ba người cùng liếc mắt nhìn nhau, cả ba cùng thấy sự lo lắng trong ánh mắt của đối phương.
Nhìn thấy
hai người kia chần chừ, Ngọc Phi Yên xuýt một tiếng, hùng dũng như một
tráng sĩ dũng mãnh đẩy cánh cửa phòng khách bước vào, dù sao sớm hay
muộn gì thì cũng phải đối mặt, còn không bằng sớm đi vào cho xong.
“Tướng công, chúng ta đã trở về.”
Chân trước
vừa mới bước vào thì miệng đã gọi to, nàng không muốn bị động, trước
tiên phải phủ đầu mới có thể dành được chiến thắng bất ngờ.
Tiến vào phòng khách, ánh mắt nàng nhìn khắp nơi, nàng phát hiện tướng công mình nằm ở chiếc ghế bên cạnh cửa sổ phía trước mặt.
Mỹ nhân như ngọc.
Thật vậy,
người nào đó có khuôn mặt trắng mịn đẹp như mỹ ngọc, nhưng ai ai cũng
đều biết người đẹp này không hẳn chỉ là một khối mỹ ngọc mà còn là một
bảo kiếm hồng, có ôn nhuận nhưng cũng có sắc bén.
Mĩ tắc mĩ hĩ, vô cùng sắc bén, ai chọc vào đó là tự mình tìm đường chết!
Thanh Ảnh và Vân Tranh theo sau cũng nhìn người nào đó đang nằm trên ghế.
Trong lòng
bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, bọn họ đã chuẩn bị tốt tinh thần khi vừa
vào đến Trúc Uyển sẽ bị ai đó đứng chờ sẳn để trách phạt, nhưng mà khi
tiến vào đây lại không có thấy gì lạ, không khí vẫn yên tĩnh như ngày
thường.
Nhưng mà bọn họ vẫn không dám làm ngơ.
Bởi vì từ
trước tới giờ chưa ai đoán được chủ tử của bọn họ sẽ làm gì ở bước kế
tiếp, giờ khắc này bình tĩnh như nước, ngay sau đó có thể là nước biển
chảy tràn vào kênh đào!
Long Diệc
Hân đang nằm trên ghế, từ từ mở to mắt, đôi mắt phượng sáng ngời chứng
minh hắn chỉ nằm trên ghế nghỉ ngơi tạm, vẫn chưa ngủ.
“Tất cả đã trở về?”
Tiếng nói vô cùng ôn nhuận vang lên trong màn đêm, lộ ra một cỗ mị hoặc không lường, nhưng mà lại khiến tâm ba người lo lắng nhảy vọt như từ mắt cá chân
dâng lên tới cổ họng!
Ba người đều cảnh giác nhìn mỹ nhân tao nhã đứng dậy!
Thanh Ảnh là người hoảng sợ nhất, thân hình run như cầy sấy, bởi vì chủ tử kêu hắn
đi tìm Ngọc Phi Yên và Vân Tranh trở về nhưng hắn nhất thời lại nổi lên
tò mò muốn xem diễn nên đã quên bén nhiệm vụ của mình, ngược lại còn
cùng các nàng thông đồng làm bậy.
“Đi ngủ hết đi”
Sao???
Ba người
Ngọc Phi Yên đồng thời đều trừng to mắt, sáu con mắt đều nhắm vào khôi
thủ đại nhân, bọn họ đều không dám tin, cùng ngoáy ngoáy lỗ tai mình
nhưng bọn họ cũng ý thức được người trước mặt mình là ai nên lại cùng
buông tay xuống.
Long Diệc
Hân nhìn biểu hiện của ba người bọn họ, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên sự
vui vẻ và một nụ cười tươi đẹp như hoa nở trong trăng, khiến ba người
kia đều ngơ ngác nhìn hắn, hồn phách bay đến tận cuối chân trời.
Hắn biết bọn họ cần có một chút thời gian để khôi phục lại tinh thần nên tiến lên phía trước kéo tay Ngọc Phi Yên rời đi.
Phải qua một thời gian thật dài, Thanh Ảnh và Vân Tranh vẫn còn đứng trong phòng khách mới tỉnh táo trở lại.
Đêm nay thật bất thường, chủ tử bọn họ càng ngày càng bất thường!
“Chủ tử không có trách phạt chúng ta”
Thanh Ảnh lẳng lặng nhìn Vân Tranh nói.
Trước kia bọn họ làm sai, chủ tử sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, mà sao lần này lại vô cùng dễ dàng bỏ qua như thế?
Vân Tranh
gật gật đầu, xem ra hôm nay tâm tình chủ tử thật tốt, vô cùng tốt, không có chút trách cứ, còn cho bọn họ đi nghỉ ngơi.
Bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật gật đầu.
Bọn họ đều
nhìn thấy chủ tử thay đổi, thay đổi thiệt nhiều, mà tất cả thay đổi ấy
đều hoàn toàn bởi vì Phi Yên nữ thần y. Sự xuất hiện của nàng đã cải
biến chủ tử từ một người lạnh lùng thành một người tình cảm, sự xuất
hiện của nàng cũng đem đến cho bọn họ rất nhiều vui vẻ. Bọn họ thật cao
hứng khi nhìn thấy chủ tử thay đổi như thế, bọn họ không còn cảm giác
chủ tử là người cao cao tại thượng đứng ở trên mây chỉ tiên thánh mới có thể nhìn, chủ tử như thế này mới thật gần gũi bình dị.
Bọn họ là
thị vệ bên cạnh chủ tử nên cảm thấy điều này thật vui mừng, cũng vô cùng cảm kích Phi Yên nữ thần y, cũng chỉ có Phi Yên nữ thần y tiêu sái này
mới có thể làm cho chủ tử thay đổi lớn như vậy, tính tình nàng thập phần tràn đầy sức sống trái ngược với tính cách lạnh lùng của chủ tử, thế
nhưng hai tính cách này lại hỗ trợ nhau, bù trừ lẫn nhau, hòa hợp thành
một, không thể tách rời.
Bọn họ đều
hy vọng, Ngọc Phi Yên có thể vì chủ tử họ mà từ bỏ ý định bay nhảy ngao
du khắp nơi, vĩnh viễn ở bên cạnh chủ tử, bọn họ cũng biết điều này thật khó khăn, trừ phi bọn họ nhẫn tâm giam giữ nàng, chôn vùi tài năng của
nàng.
Ở lập trường bằng hữu bọn họ không hy vọng Phi Yên nữ thần y bởi vì không thể tiếp
tục phiêu du mà trở nên buồn bã, mất hết sức sống, xung quanh nàng luôn
có hàng vạn hàng nghìn quang hoa, ánh mắt rạng ngời trong suốt, chói
lọi, nếu một khi trở nên ảm đạm vạn vật xung quanh sẽ ủ rũ, giống như
mặt trăng và mặt trời không còn chiếu sáng trên thế gian nữa.
Bọn họ không muốn như thế!
Cho nên, bọn họ sẽ không chen chân vào, bọn họ chỉ đứng ở một bên để nhìn!
Hai người
này đều phi thường, một người kiêu ngạo, một người tự do tiêu sái, cả
hai đều là những người thông minh nên nhất định sẽ tìm ra được cách thức dung hòa cuộc sống, bọn họ có lo lắng cũng là dư thừa, cho nên, tốt hơn là trở về phòng ngủ một giấc thật ngon!