Ngọc Phi Yên sáng sớm thức dậy bỗng nhiên nhớ tới đêm qua mình không có trở về phòng không biết Thanh Nhi ngủ thế nào, nghĩ thế nàng liền trở về phòng mình, nhưng mà nàng vừa bước vào đã thấy một người ngồi ngay ngắn trên
giường, ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng nàng bỗng nhiên hối hận.
Sắc mặt tái nhợt, tơ máu che kín đôi mắt, cả người Thanh Nhi đều có dấu hiệu của một đêm thức trắng.
Thanh Nhi
nhìn thấy Ngọc Phi Yên bước vào cửa thì trên khuôn mặt tái nhợt nở ra
một nụ cười tươi, làm cho khuôn mặt nàng giảm bớt đi vẻ mệt mỏi.
“Đã trở về”
Giọng nói khàn khàn chứa đựng sự an tâm.
Ngọc Phi Yên vội bước nhanh tới trước giường, đau lòng ôm Thanh Nhi vào trong lòng
ngực, ánh mắt rưng rưng, nàng thầm mắng mình sao lại để Thanh Nhi như
thế.
“Thực xin lỗi.”
Nàng thực
xin lỗi Thanh Nhi vì đã xem nhẹ tính cố chấp của nàng ấy, nàng sao lại
quên được từ trước tới giờ Thanh Nhi đều luôn quan tâm lo lắng cho nàng, thực đáng chết!
Tuy rằng tối hôm qua vì muốn Thanh Nhi nghỉ ngơi cho thật tốt nên nàng mới không để
Thanh Nhi đi cùng mình, nhưng với tính tình của nàng ấy thì việc nàng ra ngoài sẽ làm cho Thanh Nhi rất lo lắng, nhất định phải chờ nàng trở về
mới có thể an tâm nghỉ ngơi, trước kia mỗi lần đều như thế, làm thế nào
mà nàng lại có thể quên bén đi được!
Thanh Nhi quay sang ôm nàng, nhắm mắt lại, nàng thật mệt mỏi quá!
Ngọc Phi Yên hiểu được tâm tình của nàng ấy nên nhẹ nhàng nói “Có muốn ăn một chút điểm tâm trước khi ngủ hay không?”
Thanh Nhi lắc đầu, nàng không đói bụng, nàng không muốn ăn uống gì hết.
Đỡ Thanh Nhi nằm xuống, Ngọc Phi Yên cầm tay nàng, dịu dàng cười nói
“Ngủ đi, ta ngủ cùng tỷ”
Nụ cười này
làm cho Thanh Nhi yên tâm, ngoan ngoãn khép mắt lại, chỉ trong lát sau
liền chìm vào mộng đẹp, chỉ cần tiểu thư nàng trở lại là tốt rồi, nàng
nghĩ tiểu thư không cần nàng nữa, hiện tại tiểu thư nàng đã trở lại
khiến nàng thật cao hứng.
Ngọc Phi Yên lẳng lặng nhìn nàng ấy, ánh mắt vương chút ưu tư không muốn rời đi.
Đại ca sao
vẫn chưa đến, rốt cục thì giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, chờ
hắn đến đây nàng nhất định phải hỏi hắn một chút, tại sao hắn lại không
chăm sóc tốt cho Thanh Nhi, nàng hỏi Thanh Nhi, nàng ấy chỉ lắc đầu,
không nói gì hết, khiến nàng thật nóng lòng muốn biết nguyên nhân vì sao lại như thế, cho nên nàng phải đợi Đại ca đến để hỏi.
*****
Gần buổi
trưa, Mạc Lục cùng Hác Xích tới Trúc Uyển thỉnh an sư phụ, trước đây,
Hác Xích không thể vào được Trúc Uyển nhưng hiện tại hắn và Mạc Lục đã
thành thân nên trượng phu của Mạc Lục dĩ nhiên có thể đến nơi ở của Trúc Âm để thỉnh an, mà Trúc Âm ở Trúc Uyển nên bọn họ phải đến Trúc Uyển,
Long Diệc Hân cũng ngầm đồng ý cho phép như vậy.
Diệu Trúc Âm tay cầm chén trà, dịu dàng nhìn hai vợ chồng mới cưới, đôi vợ chồng trẻ thức dậy muộn cũng là chuyện bình thường, vì tối qua là đêm động phòng
hoa chúc của bọn họ, nhưng nàng cũng biết được không phải vì thế mà họ
đến trễ, mà chính là bởi vì Phi Yên nữ thần y đã hạ dược quá lợi hại cho Hác Xích nên bọn họ không thể không tới trễ.
Hác Xích lần đầu tiên bước vào Trúc Uyển, tuy rằng biết được nơi này là do khôi thủ
đại nhân thiết kế, việc bố trí an bài ở Trúc Uyển cũng nghe Mạc Lục nói
qua, nhưng mà khi bước vào nơi này, nhìn thấy đường đi được lót bằng lam điền ngọc thạch, nột thất trong phòng khách là vô giá, trên mặt sàn
phòng khách lại được lót bằng thảm lông dê sang trọng quý giá của Ba Tư, nơi này còn rộng rãi sang trọng hơn cả Hoàng cung khiến hắn vô cùng
kinh ngạc.
Sau khi cung kính dâng trà cho Diệu trúc Âm, bọn họ ngồi vào ghế bên cạnh, tâm tình
vừa mới diệu được một chút thì bổng thấy nam tử áo trắng xuất hiện ở
trước cửa, đột nhiên Mạc Lục đứng bật dậy xuýt chút nữa ngã về phía sau.
Nàng không quên được người này, bởi vì đã cùng người này chạm mặt qua cho nên nàng nhớ rất rõ ràng.
Người này không phải là nam tử đã bày ra trận pháp ở Mạc Bắc sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Mạc Lục và
Hác Xích vô cùng kinh ngạc, không hiểu tại sao Huyền U lại xuất hiện ở
nơi này, rốt cục thì người này và sư phụ có quan hệ như thế nào đây?
Đừng trách
bọn họ không biết, bởi vì tuy rằng ngày hôm qua Huyền U đã xuất hiện ở
đám cưới, nhưng mà bọn họ biết rằng đó là việc riêng của khôi thủ đại
nhân cho nên cũng không ai dám hỏi, Mạc Lục và Hác Xích nhanh nhanh tiếp rượu mọi người đề phòng nữ thần y giở quái chiêu nên cũng không còn tâm tư quan tâm đến việc ấy, tuy rằng cuối cùng họ vẫn không thoát được mưu kế của nữ thần y.
Bọn họ nhìn nam tử áo trắng đi đến bên cạnh Diệu Trúc Âm, mà sư phụ bọn họ cũng nhìn nam tử ấy mỉm cười, dịu dàng đắm đuối.
Diệu Trúc Âm đưa tay cầm lấy tay của nam tử này, để người này ngồi kế bên cạnh mình, sau đó nhìn vẻ mặt mơ hồ của Mạc Lục cùng Hác Xích hiền từ mỉm cười,
xem ra thì Huyền U tới đây đã dọa hai đứa nhỏ này rồi, tối hôm qua nàng
đã cùng Huyền U nói chuyện.
“Lục Nhi, Xích Nhi mau tới đây gặp sư công của các ngươi”
Tuy rằng
nàng chưa bao giờ cùng Huyền U bái đường nhưng bọn họ sớm đã xác định
đối phương chính là người mình yêu duy nhất đến suốt cuộc đời, bái đường chỉ là một hình thức mà thôi, bọn họ không cần…Hai người chỉ mong muốn
được ở cạnh nhau là đủ rồi.
Sư công?
Đôi mắt đẹp
của Mạc Lục trợn lên, nàng có sư công? Tuy rằng nàng biết trong lòng sư
phụ có hình bóng của một người nhưng mà nàng không đoán được người đó là ai, người mà sư phụ luôn nhớ nhung từ trước đến nay chính là nam tử áo
trắng này a.