Không gian mênh mông, mưa thu báo hiệu không khí lạnh sẽ tràn về.
Dưới chân
núi Phi Long có một nam tử mặc áo sam màu lam đang đứng trong khoảng
không bị mưa phùn bao phủ, quần áo ướt đẫm, vô cùng chật vật, nhưng trên người lại toát ra sự nghiêm nghị, con ngươi đen thể hiện sự dứt khoát
kiên định.
Hắn, Ngọc Phong Dương đã đến Phi Long Sơn.
Nếu không có người hắn muốn tìm đang ở nơi này, hắn sẽ tuyệt đối sẽ không bước vào nơi này dù chỉ một bước.
Nhìn thấy trước mặt con đường lên núi, hắn cân nhắc bước những bước đầu tiên.
Đứng ở trong mưa hơn nữa canh giờ, không phải hắn không muốn lên núi nhưng vì trận
pháp ở dưới chân núi này cản bước hắn, tuy rằng hắn có từng xem qua kỳ
môn trận pháp nhưng chỉ là xem lướt mà thôi, không tập trung hết sức,
không giống như ai đó là chồng của sư muội hắn đã đạt thành cao thủ.
Cho nên hắn bị kẹt ở chân núi này đã hơn nữa canh giờ.
Cũng dể hiểu tại sao ở chân núi của Phi Long Sơn không có thủ vệ, là bởi vì chung
quanh toàn bộ Phi Long Sơn đều được thiết kế trận pháp cổ quái, ngăn cản không cho người ngoài xâm nhập, người bình thường căn bản là không vào
được.
Mày rậm của
hắn hơi hơi nhăn lại, đúng lúc muốn xông lên lần thứ hai thì trong mưa
bụi sương mù phía trước xuất hiện một bóng người tay cầm dù.
Người này
mặc một thân áo xanh, vô cùng tiêu sái, khuôn mặt tuấn tú mang theo một
chút bất cần đời thản nhiên đi đến trước mặt hắn, cười hì hì nhìn hắn
nói:
“Thì ra vị
này chính là cốc chủ Tiêu Dao cốc – Ngọc cốc chủ, tại hạ Thanh Ảnh, chủ
nhân nhà ta biết được cốc chủ đại giá quang lâm nên đặc biệt lệnh cho
tại hạ đến đây nghênh đón”
Nói xong liền làm tư thế thỉnh mời.
Ngọc Phong Dương đáp trả lại bằng một nụ cười tự nhiên mà lạnh lùng, chắp tay:
“Vậy làm phiền Thanh Ảnh huynh dẫn đường”
Thanh Ảnh đi trước, Ngọc Phong Dương hít thở thật sâu, bước theo phía sau.
Bước đi chầm chậm trong không gian mênh mông tràn ngập mưa phùn đúng ra thì thật là
lãng mạn, nhưng hắn lại cảm thấy như đang bị dày vò, hắn đã tốn rất
nhiều ngày để đi đến đây, trong lòng luôn mong ngóng nhìn thấy bóng dáng người hắn quan tâm, nhưng bây giờ hắn biết mình có muốn cũng không thể
gấp được vì đây chính là địa bàn của người ta.
Cả người ướt nhẹp làm cho hắn khó chịu, nhưng trên mặt hắn vẫn thể hiện sự bình tĩnh kiên định.
Cuối cùng, Thanh Ảnh cũng đưa hắn đến một phòng khách.
Đẩy cửa ra, bên trong thật lịch sự tao nhã.
“Trong phòng đã chuẩn bị tốt quần áo cùng nước ấm để tắm rửa, thỉnh cốc chủ rửa mặt
chải đầu, sau đó chủ nhân nhà ta sẽ đến liền”
Thanh Ảnh
nói xong liền lui ra ngoài, hắn thật rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đại ca của Ngọc Phi Yên, thật không ngờ đại ca của tiểu Phi Yên lại là người
trầm lặng, ít lời, rất xứng với Thanh Nhi lạnh lùng ít nói kia, tính
tình hai người thật giống nhau, nếu ở chung một chổ họ không thấy buồn
sao?!
Quả nhiên thế gian có trăm ngàn sự trùng hợp, nồi nào thì úp vung nấy, ai cũng có một nữa của mình.
Kiến thức của Thanh Ảnh hắn coi như được mở mang!
Sau khi đưa người này lên đây, hắn phải đến gặp chủ tử để báo cáo công việc.
****
Mấy ngày nay Ngọc Phi Yên vô cùng lười biếng, cứ luôn ôm áo ngủ bằng gấm ngồi ở trên giường cùng Thanh Nhi nói chuyện phiếm, thật ra là chỉ có mình nàng
nói, Thanh Nhi nhớ tới chuyện gì thì “Ừ” một tiếng, từ trước đến nay đều luôn như thế, hai người không ai có cảm giác khác thường.
Nàng kể về
những việc từ khi hai người chia tay tới nay, Thanh Nhi lẳng lặng ngồi
nghe, nghe đến chổ nào phấn khích thì ánh mắt long lanh lấp lánh như
sao.
Nữ thần y
cao hứng phấn chấn đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của nàng ấy, nàng
muốn làm cho Thanh Nhi hứng thú để có thể tiến hành bước tiếp theo của
kế hoạch mình.
“Thanh Nhi, mấy ngày nay tỷ có thấy tốt hơn không?”
Nàng khéo léo chuyển đề tài nói chuyện
Thanh Nhi sửng sốt, ánh mắt mơ màng, sau đó gật gật đầu, nàng tốt lắm.
Ngọc Phi Yên nhìn thấy ánh mắt ấy của nàng, trong lòng nảy sinh nghi hoặc.
“Đại ca đối với tỷ có tốt không?”
Lần này Thanh Nhi không chút do dự gật đầu, Ngọc Phong Dương đối với nàng rất tốt.