Ngọc Phi Yên vừa lòng, cong khóe môi lên, xem ra tuy rằng hôm nay bên ngoài mưa thu
triền miên nhưng tâm tình Thanh Nhi không tệ, hơn nữa nhìn phản ứng của
nàng ấy thì trước đây nàng ấy và đại ca không có vấn đề gì.
Nhưng mà vì sao nàng ấy lại một mình chạy đến Phi Long Sơn, đây mới là vấn đề rối rắm!
Mà cũng thật kỳ quái nha, Thanh Nhi rời bỏ đại ca thế mà đại ca nàng lại không có thông tri tìm kiếm Thanh Nhi gì hết?
“Vậy đại ca có biết tỷ đến Phi Long Sơn không?”
Chắc hẳn là phải biết, nếu không sao lại yên ổn như vậy.
Nhưng Thanh
Nhi lại hơi hơi nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận, lúc nàng rời đi nàng không
có gặp qua Ngọc Phong Dương, nàng thừa dịp hắn xuất cốc mà bỏ đi, nhưng
mà thế nào hắn cũng biết nàng đi đến Phi Long Sơn.
Ngọc Phi Yên nặng nề lắc lắc đầu, nàng cảm giác có chút đau đầu.
Bỗng nhiên lúc này vang lên tiếng đập cửa.
Nàng lười
biếng thay áo ngủ bằng gấm ra, bước xuống giường đi mở cửa, khi cánh cửa phòng được mở thì một cơn gió lạnh ngắt thổi đập vào khiến nàng co rụt
cổ lại, thụt lùi về phía sau, lại bị một người nào đó kéo ra ngoài ôm
gọn vào trong lồng ngực của người đó, nàng lập tức cảm nhận được sự vô
cùng ấm áp bao phủ xung quanh mình.
“Tướng công?”
Hắn tới làm gì?
Long Diệc Hân ôm người trong lồng ngực mình đi về phía phòng bên cạnh, lấy áo choàng quấn quanh người nàng, rất tự nhiên nói —–
“Ngọc Phong Dương đến đây”
Ngọc Phi Yên vừa nghe được thì kinh hỉ khôn cùng.
“Ở nơi nào?”
Rốt cục cũng đến, nàng đã đợi nhiều ngày lắm rồi.
“Ở phòng khách”
Ngọc Phi Yên cởi chiếc áo choàng quăng ra ngoài.
Khóe môi Long Diệc Hân cong cong, nụ cười có chút bất đắc dĩ, có chút dung túng, cầm lấy chiếc áo khoát bước theo nàng.
***
“Rầm!”
Cửa phòng khách bị một lực mạnh mẽ mở tung ra.
Vừa mới rửa
mặt chải đầu xong, Ngọc Phong Dương nhịn không được chau mày, sắn ống
tay áo đi ra gian phía ngoài, cánh cửa phòng khách vừa mở ra thì một nữ
tử mặc áo màu tím khoát chiếc áo choàng màu đen xuất hiện.
Nhìn thấy nữ tử trước mắt, hắn nhanh chóng hỏi “Thanh Nhi đâu?”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vào lúc này lạnh như gió thu thấm vào người – “Ta đang muốn hỏi ngươi, Thanh Nhi ở nơi nào”
Ngọc Phi Yên bước vào trong phòng, ngồi xuồng trên ghế thái sư.
Ngọc Phong
Dương hít thật sâu, nhìn bóng người áo đen bước vào sau, thân thể cứng
đờ của hắn rất nhanh khôi phục lại bình thường, hướng về người ấy gật
đầu xem như tiếp đón, sau đó bước đến ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế thái sư, đăm chiêu nhìn tiểu sư muội hắn.
Ngọc Phi Yên nhìn thấy phản ứng chớp mắt của đại ca nàng lúc nãy thì trong lòng nghi hoặc càng thêm sâu, nàng nhìn tướng công mình, nàng nhớ rõ lúc Thanh
Nhi ở trong Trúc Uyển nhìn thấy tướng công nàng cũng chợt hóa cứng đờ,
nhưng mà lúc ấy nàng tưởng Thanh Nhi sợ tướng công nàng sẽ trách cứ nàng vì để cho nàng ấy vào Trúc Uyển, bây giờ ngẫm lại không phải là như
thế, chẳng lẽ tướng công nàng đã làm gì sao, vì sao nàng không biết, khi nào trở về nàng nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới được.
“Ta đến đưa Thanh Nhi trở về”
Ngọc Phong
Dương nâng chén trà trên bàn lên uống, ngửi ngửi mùi hương thơm của trà, nét cương nghị trên khuôn mặt trở thành bình tĩnh.
Ngọc Phi Yên nhướng mày, cẩn thận bắt chước hắn nâng chén trà lên, vừa mới đưa đến
miệng thì bị những ngón tay dài như ngọc cướp đi chén trà.
Chiếc môi đỏ mọng chu ra, nàng bất mãn nhìn tướng công nhà nàng, chỉ uống một chút nước trà thôi cũng không được sao?
Đang lúc bất mãn thì một ly nước ấm được đưa tới trước mặt nàng.
Nàng miễn cưỡng cầm lấy, đặt thật mạnh một cái lên bàn.
“Đại ca làm sao biết được Thanh Nhi ở nơi đây?”
Ngọc Phong Dương trừng ánh mắt Phi Ưng sắc bén nhìn sư muội mình, lạnh lùng quát mạnh một tiếng.
“Khả Nhân!”
Nha đầu này
luôn cùng hắn đối nghịch, rõ ràng biết trong lòng hắn đang lo lắng thế
nhưng lúc này lại không nói vào vấn đề chính, mà toàn nói những chuyện
vô nghĩa.
Ngọc Phi Yên nhìn thái độ nhẫn nhịn của đại ca mình, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Trước hết, đại ca nói cho ta biết tại sao Thanh Nhi lại đến Phi Long Sơn một mình”
Nàng còn nhớ rõ khi Thanh Nhi đến đây sắc mặt tái nhợt, tiều tụy, sao đại ca nàng lại nhẫn tâm đến thế?
Nàng không nói hết hoàn toàn, nàng chỉ hỏi vấn đề này.
Đôi mắt chim ưng của Ngọc Phong Dương thoáng chốc bắn ra vô số kiếm khí phảng phất
như sương mù bao phủ xung quanh nàng, đem nàng lăng trì đến chết.
Nha đầu này
còn dám hỏi hắn vì sao ư, nếu không phải Thanh Nhi ghi hận hắn đánh nha
đầu này một cái tát thì đã không chống đối đến cùng lời cầu hôn của hắn, nếu không nhớ đến an nguy của nha đầu này thì sao Thanh Nhi của hắn lại thừa dịp hắn không có ở trong cốc mà lén lút chuồn đi.
Nhìn thấy ánh mắt của đại ca nàng, Ngọc Phi Yên co rúm lại một chút.
Gì chứ, sao lại dùng ánh mắt đó trừng nàng, nàng đâu có làm sai việc gì?
“Thanh Nhi ở nơi nào?”
Ngọc Phong Dương lại hít thật sâu, miễn cưỡng áp chế sự xúc động để khỏi bóp chết sư muội mình.
“Thanh Nhi sẽ không đi theo huynh”
Lúc này,
Ngọc Phi Yên dựa hơi tướng công nhà nàng, thách đại ca nàng cũng không
dám làm gì nàng, cho nên khẩu khí càng thêm ngang bướng.
“Bùm”
Tiếng vang thanh thúy của chén trà trong tay Ngọc Phong Dương bị đánh bể.
Ngọc Phi Yên nhìn chén trà bị đập nát thì trong lòng hiểu được chén trà kia chính là kẻ chết thay nàng, không khỏi đưa tay sờ sờ phía sau ót.
Đang lúc nàng còn chưa kịp tỉnh táo thì một bóng đen tiến lên trước mặt, cằm nàng bị người này mạnh mẽ nâng lên.
“Rốt cục ngươi muốn như thế nào?”
Oái?
Ngọc Phi Yên có chút không dám tin, đại ca nàng dám ở trước mặt tướng công nàng vô
lễ với nàng, mà tướng công nhà nàng lại không có chút phản ứng gì???
Đây là chuyện gì?
Thiên địa biến sắc?
“Buông ra!”
Giọng nói lạnh như băng mang theo sự tức giận đến tột cùng vang lên đúng lúc chỉ mành treo chuông.
Giọng nói quen thuộc lạnh như băng kia khiến cho hai người đồng loạt quay nhìn về phía cánh cửa.
“Thanh Nhi?”