hoảnh khắc
nhìn thấy Thanh Nhi xuất hiện, Ngọc Phong Dương buông cánh tay nắm cằm
Phi Yên ra, khuôn mặt tái nhợt gầy yếu nhưng trông lại lạnh lùng nổi lên một chút kích động, ánh mắt Phi ưng sâu thẳm của Ngọc Phong Dương nhìn
chăm chú vào khuôn mặt ấy.
“Thanh Nhi, sao tỷ lại đến đây?”
Ngọc Phi Yên đứng dậy, vọt tới trước mặt Thanh Nhi nắm tay nàng, nàng theo bọn họ tới, hay là đánh bậy đánh bạ rồi tới được đây?
“Không trở về”
Thanh Nhi có chút chột dạ tránh đi áp lực từ ánh nhìn của Ngọc Phong Dương, cúi đầu nói với tiểu thư của nàng.
Ngọc Phi Yên mĩm cười, khi nàng ra khỏi cửa đã quên báo cho Thanh Nhi biết một
tiếng, nha đầu này khẳng định là thấy nàng lâu quá không trở về nên đã
đi tìm nàng, trong lòng Phi Yên chợt như có một dòng nước ấm lan tỏa
khắp thân thể, không kìm được lấy tay ôm Thanh Nhi một cái.
Hình ảnh thế vốn rất dễ thương thế nhưng lại kích động Ngọc Phong Dương, thân ảnh
chợt lóe, Ngọc Phi Yên còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị ngã sang một
bên, nhìn lại thì Thanh Nhi đã bị đại ca nàng ôm gọn trong lồng ngực.
Ánh mắt phi ưng sắc bén lại chỉa thẳng vào nàng, thật khiến cho nàng vừa muốn giận dữ mà lại vừa muốn cười.
Sao lại thế a, như thế nào lại vậy chứ?!
Thanh Nhi cũng là người của nàng, bây giờ nàng muốn ôm một chút cũng không được sao?
Keo kiệt!!!
“Thanh Nhi, chúng ta trở về đi”
Ngọc Phong
Dương thôi không trừng mắt với tiểu sư muội mình nữa, mà nhìn người đang trong lồng ngực mình, lấy tay xoa khuôn mặt tái nhợt ấy, trong lòng vô
cùng đau xót, sao nàng lại không biết tự chăm sóc bản thân mình, tội
tình gì nàng phải khiến cho mình mệt mỏi như thế, Khả Nhân không còn là
tiểu hài tử nữa, không cần nàng che chở như trước đây, bây giờ lại còn
có phu quân, lẽ dĩ nhiên họ sẽ không cần nàng chen chân vào cuộc sống
của họ, sao nha đầu này lại không hiểu điều ấy chứ?!
Ánh nhìn
lạnh lùng của Thanh Nhi chạm vào ánh nhìn tràn đầy tình cảm ấm áp của
Ngọc Phong Dương, khiến lòng nàng cảm thấy thẹn thùng nhưng lại rất đỗi
ấm áp, thật ra thì nàng và hắn đồng tâm, nhưng mà nàng lại lo lắng cho
tiểu thư.
Lần trước
nàng rời đi không biết Long Diệc Hân có đối xử tốt với tiểu thư hay
không, cho nên nàng muốn tận mắt thấy mới có thể yên tâm. Hơn ba năm
sống nương tựa lẫn nhau, đột nhiên tách ra nàng cảm thấy rất hụt hẫng,
tuy rằng người trong lòng nàng yêu thích chính là nam nhân này, nhưng
đột ngột thành thân làm nàng hoảng sợ, nàng muốn tiểu thư ở bên cạnh
nàng để tiếp thêm cho nàng dũng khí, để nàng có thể đối mặt với sự việc
bất thình lình như thế.
Nhưng hắn
quản nàng thật chặt, bức ép nàng khiến cho lòng nàng càng thêm hoảng sợ, nàng không biết làm sao nên đành trốn, nàng muốn ở bên cạnh tiểu thư,
tiểu thư luôn vui vẻ và luôn che chở cho nàng.
Bây giờ hắn
tìm đến đây trong lòng nàng rất vui mừng, hắn không vì việc nàng bỏ trốn mà không cần nàng nữa, có lẽ, nàng sẽ trở về cùng hắn, hắn đối với nàng thật tốt.
Hiện tại,
Tiểu thư cùng cô gia ở chung với nhau cũng thật tốt, người sáng suốt đều nhìn thấy được cô gia yêu thích tiểu thư, tiểu thư đối với cô gia cũng
có tình, nàng có thể cảm nhận được, lúc này đây tiểu thư thật sự hạnh
phúc.
Nhìn thấy tiểu thư hạnh phúc, nàng cũng yên tâm.
Nghĩ đến
đây, ánh mắt lạnh lùng của nàng hiện lên sự thỏa mãn, vừa định gật đầu
đáp ứng với Ngọc Phong Dương là nàng sẽ trở về thì lại bị tiểu thư chặn
ngang.
“Không được!”
Thanh âm giòn tan, làm cho sức chịu đựng của ai đó bùng nổ.
Ngọc Phong
Dương tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn tiểu muội nhà mình, vì sao nha
đầu này luôn chặn đứng mọi chuyện tốt của hắn?!
Thanh Nhi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn tiểu thư mình.
Ngọc Phi Yên nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội, nàng đang lo lắng cho đứa bé ở trong bụng
Thanh Nhi, bởi vì thai vị hiện tại chưa ổn, nếu lại lặn lội đường xa sẽ
khó tránh khỏi gặp chuyện không may, nàng không muốn Thanh Nhi của nàng
chịu bất kỳ tổn thương nào.
‘Đại ca, Thanh Nhi hiện tại đang có mang, lại động thai khí, tạm thời không thể đi đường xa được”
Nàng trực tiếp nói rõ ràng thẳng thắn, bởi vì nàng tin chắc đại ca nàng không biết Thanh Nhi đang mang cốt nhục của hắn.
Da mặt Ngọc
Phong Dương trở nên đen xì, đôi chân mày nhíu chặt lại, tiến lên từng
bước nắm lấy tay tiểu muội mình, trừng mắt, căng thẳng nhìn nàng.
“Ngươi lặp lại lần nữa!”
Thanh Nhi mang thai, nhưng lại động thai khí?
Đây là chuyện gì thế?
Ngọc Phi Yên tốt bụng vỗ vỗ bả vai đại ca nàng, nàng biết hắn thật sự hoảng sợ,
nhưng việc này đúng là sự thật mà, Thanh Nhi quả thật đã mang thai, hắn
sắp được làm phụ thân rồi.
Nhưng mà, cho dù có hoảng sợ hay mừng rỡ cũng không nên nắm chặt tay nàng đến đau như vậy có được không?
“Ta nói Thanh Nhi mang thai đã hơn ba tháng rồi”
Như vậy có đủ rõ ràng chưa?!
Đôi mắt phi ưng của Ngọc Phong Dương vẫn nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi còn nói nàng động thai khí?”
Ngọc Phi Yên gật đầu, cũng lườm hắn một cái, còn không phải là do lỗi của hắn sao,
nếu hắn yêu thương Thanh Nhi sẽ không để cho nàng ấy tới Phi Long Sơn
một mình, dẫn tới việc động thai khí.
Ngọc Phong Dương híp đôi mắt của mình lại, lười biếng cùng nàng tranh cãi.
Hắn ôm chặt Thanh Nhi trong lồng ngực, hướng nhìn về phía Long Diệc Hân gật gật đầu.
“Sẽ làm phiền Long huynh vài ngày”
Bây giờ lấy
sức khỏe Thanh Nhi làm ưu tiên, cho dù hắn vô cùng không thích nơi này,
hắn thật không có hảo cảm đối với đôi vợ chồng trước mắt này, nhưng giờ
hắn cũng đành chấp nhận ở lại mà thôi.
Hắn xác định lựa chọn ở lại Phi Long Sơn là đúng nhất, bởi vì Thanh Nhi bị động thai khí, tiểu sư muội hắn lại là thần y, có Phi Yên chăm sóc thì chắc chắn
thai trong bụng Thanh Nhi sẽ khỏe mạnh.
Kỳ thật thì
Long Diệc Hân cũng chả thích bọn họ ở lại nơi này của hắn, bởi vì chỉ
cần tiểu nha đầu Thanh Nhi kia ở lại thì sức hấp dẫn của hắn liền bị nha đầu này đoạt lấy, tiểu thê tử hắn chỉ quan tâm đến nha đầu này, nhưng
mà ở tình huống như bây giờ thì hắn không thể nào trực tiếp đuổi người
được, cho nên chỉ có thể kìm nén sự bất mãn trong lòng mà thôi.
Cũng may, Ngọc Phong Dương đã đến đây, thê tử hắn sẽ không ngủ cùng nha đầu Thanh Nhi kia nữa.
Ngọc Phi Yên tuy rằng không thể nhìn thấy thái độ của tướng công nhà nàng vì bị mũ
sa che khuất, nhưng nàng cảm nhận được tướng công mình không vui vẻ cho
lắm.
Ôi, tính tình tướng công nhà nàng thật khó chịu mà!