Thân ảnh Vân Tranh và Mạc Lục không ngừng bay cao bay thấp, thân ảnh màu cam sử dụng tử tinh sáo ngọc, thân ảnh màu xanh sử dụng kiếm linh, tử tinh sáo xuất quỷ nhập thần, nhẹ nhàng và mơ hồ; kiếm linh thì như đặt bút vẽ tranh,
đường nét nghiêng nghiêng dứt khoát, một người lấy tĩnh chế động, lại
dứt khoát mạnh mẽ; một người nhẹ nhàng như mạt phấn bay bay, nhấp nhô
như làn nước hữu tình.
Thật đúng là đẹp đến cực điểm, khiến người ta hoa cả mắt.
Vừa mới bước chân vào Kì cư, Ngọc Phi Yên liền nhìn thấy được một màn này, nàng cũng không muốn quấy rầy các nàng, nên tìm một chổ an toàn nhất để thưởng
thức hai nàng ấy thi đấu, tình cảnh này thật đã lâu rồi mới có được cơ
hội thấy lại, không xem thì thật uổng phí nha.
Hai đại kì chủ của tổ chức Phi Long đang thi đấu với nhau, rất hấp dẫn!
Không biết
Vân Tranh đã nói gì khiêu khích Mạc Lục, khiến cho hai nàng ấy dùng binh khí đánh nhau thế này, nhớ rõ cách đây mấy tháng trước, hai nàng ấy
cũng đã động thủ đánh nhau, kết quả là bị Thư Trì đánh cho thật thảm,
bây giờ ngẫm lại, nàng vẫn thấy cái tên Thư Trì kia là một người không
thể nào chơi được.
Nhìn hai
nàng đánh nhau, đúng là một loại hưởng thụ lớn lao, bởi vì hai nàng
không giống như là đang đánh nhau, mà giống như là đang múa, hai mỹ nhân cùng nhau múa, thật khiến người khác không khỏi không ngoáy đầu lại mà
nhìn.
Nàng chỉ nhìn nhìn, nhưng thỉnh thoảng lại lắc lắc đầu.
Hai người
này thật đúng là đồng môn, các chiêu thức không khác gì nhau lắm, vấn đề mấu chốt ở đây là cá tính, Vân Tranh có chiêu số linh hoạt, luôn thay
đổi, còn Mạc Lục lại sắc bén nhưng không tùy cơ ứng biến, thế nên chắc
chắn là sẽ bị thua thiệt, Vân Tranh sẽ thắng được là do tính tình nhanh
nhạy, biến đổi linh hoạt.
Quả nhiên không đến mười chiêu, Vân Tranh đã dùng tử tinh sáo ngọc đánh thắng Mạc Lục.
“Lục muội tử, gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi”
Vân Tranh mĩm cười nhìn khuôn mặt bị thua của Mạc Lục.
Mạc Lục hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
“Lần này ta quang minh chính đại đánh với ngươi, không có gian trá, sao ngươi vẫn không phục?”
Vân Tranh
thu hồi cây sáo đeo vào bên hông, nhìn thấy Mạc Lục không cam lòng khiến nàng thật thích thú, đành chịu thôi, không còn cách nào khác, ai kêu
nàng ấy không phải là đối thủ của nàng, nàng nhất định làm tỷ tỷ của
nàng ấy mới được.
“Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, Lục muội tử cần gì phải so đo?”
Ngọc Phi Yên mau chóng nói chen vào, hiện tại nàng cảm thấy Lục muội tử thật đáng
yêu nha, nàng không khỏi cảm thấy rất kích thích, vui vẻ.
“Tẩu tử.”
Mạc Lục nhìn thấy nàng đến thì đôi mày nhíu lại, bởi vì nàng đã bị tẩu tử này chỉnh
đến cảm thấy sợ luôn, nên vừa nhìn thấy Phi Yên thì nàng có chút không
yên lòng.
“Phi Yên, tỷ đến rồi.”
Vân Tranh vừa nhìn thấy nàng thì tiến lên phía trước mĩm cười, thắng được Mạc Lục nên nàng rất vui.
Ngọc Phi Yên cười gật đầu, “Các ngươi làm gì mà cứ tranh nhau xem ai là tỷ tỷ, sao không chọn một phương pháp thỏa hiệp?”
“Không thể!” – Hai người cùng nhau đồng thanh đáp.
“Đây là vấn đề về nguyên tắc” – Vân Tranh nhún vai một cái.
“Đây là tranh giành thể diện” – Mạc Lục cũng không cam lòng yên lặng.
Ngọc Phi Yên nhìn hai người rồi lại nhìn trời, thật là quá chấp nhất mà, nhưng có chút phong thái của nàng, nàng thích!
Nàng cũng thật mong chờ, mỏi mắt chờ mong xem đến cuối cùng thì ai sẽ cam tâm tình nguyện gọi ai đó một tiếng tỷ tỷ.
‘Ngày mai các ngươi có ai theo ta đi lễ hội chùa không a?”
Bây giờ nàng chỉ quan tâm đến một vấn đề này thôi.
“Tỷ được đi ra ngoài?”
Mạc Lục nhăn mặt, suy nghĩ cẩn thận, nàng nhớ rõ lần trước nàng ấy đi đến Ẩn Thành
đã bị sư công nàng bắt, thế mà bây giờ nàng ấy không sợ mình sẽ gặp nguy hiểm lần nữa sao?
“Lễ hội chùa đương nhiên không thể thiếu ta”
Vân Tranh thông minh nên liền hiểu được ý của Phi Yên, con ngươi trong mắt nàng lóe sáng hứng thú.
Ngọc Phi Yên cùng nàng nhìn nhau cười thật là vui vẻ, nàng biết Vân Tranh sẽ đi với nàng mà.