Chờ cho Ngọc Phi Yên và Vân Tranh đi khỏi, từ trên một tán cây um tùm cách chòi nghỉ mát không đến mười bước hạ xuống hai người. Hạ xuống không một tiếng
động nào, gấu áo cũng không vương bụi.
“Chủ tử, ta cảm thấy chúng ta như đang rình trộm.” – Nam tử trông lông bông vẻ mặt khổ sở.
“Ta ở đây
trước.” – Nam tử mang mũ sa giọng nói nhẹ nhàng không thay đổi. Là các
nàng không phát hiện ra hắn ở đây, hắn còn chưa tìm các nàng hỏi tội
quấy rầy thanh tĩnh của hắn, sao có thể nói hắn “rình trộm”?
“Ồ” – Nam tử lông bông đáp nhẹ một tiếng, trong lòng hơi lo lắng…….Tranh nhi mong là không sao, kẻo Tiểu Phi Yên sẽ gặp rắc rối. Ôi! Bây giờ trong lòng chủ
tử đang nghĩ gì, hắn một chút cũng không hiểu được.
“Vậy, thế
Mạc kỳ chủ thì tính sao giờ?” – Hắn gảy tay chỉ về phía Mạc Lục trong
chòi nghỉ mát, chủ tử có mặc kệ nàng thế nào, nàng dù sao vẫn là sư muội của chủ tử.
“Tự mình chuốc lấy.” – Lời còn chưa dứt, người đã chẳng thấy đâu.
“Đi rồi
sao?” – Nháy nháy mắt, nam tử lông bông cười toe toét, phủi phủi mông
rồi cũng co cẳng chạy theo. Về phần cái người đang ở trong chòi nghỉ mát kia, kệ nàng ở đó nghỉ ngơi một chút đi, sớm muộn gì cũng sẽ có người
phát hiện, hắn cũng nên đi làm tròn trách nhiệm của một huynh trưởng.”
Trời hành còn tránh được, nhưng tự mình chuốc lấy, haha, tự mình chịu đựng đi.
**************************
Ngay trong
ngày phát sinh sự việc ở chòi nghỉ mát, Vân Tranh và Mạc Lục bị Thư Trì
xét tội mất đoàn kết và phạt mỗi người hai mươi trượng. Thực giúp Ngọc
Phi Yên mở rộng tầm mắt, Thư Trì này, nói dễ nghe một chút, thì là
nghiêm túc chấp hành luật pháp, công tư phân minh, nói khó nghe, chính
là lãnh khốc vô tình! Hai đại mỹ nhân xinh đẹp động lòng người như thế,
quỳ trước mặt mình, hắn có thể thờ ơ, thẳng tay hạ lệnh, trơ mắt nhìn
gậy gộc vô tình đánh lên người hai cô gái ấy.
Nếu không
phải vết thương của Vân Tranh cần chăm sóc, nàng đã sớm biến suy nghĩ
thành hành động dạy cho xú nam nhân này biết thế nào là “thương hương
tiếc ngọc”.
Hôm nay,
nàng vừa mới thay thuốc cho Vân Tranh xong, một người không ngờ tới được xuất hiện trước mắt. Thật sự khiến cho nàng bất ngờ đến tột cùng luôn,
nàng còn chưa đi tìm hắn, hắn đã tự tới tìm nàng. Thật là một niềm vui
bất ngờ mà!
Long Diệc Hân tới, làm cho Ngọc Phi Yên bất ngờ cực kỳ.
Không chỉ có mình nàng bối rối, Vân Tranh cũng nhảy dựng lên khỏi giường.
“Chủ tử?!”
Long Diệc
Hân gật đầu ý bảo nàng ngồi trở lại giường, tiện đà quay sang nhìn Ngọc
Phi Yên, không nhìn tới Thanh Nhi mắt ngập sát ý bên cạnh.
“Ôi chao!
Khôi thủ chàng không phải tới thăm ‘thiếp’ chứ!” – Ngọc Phi Yên xấu hổ
dùng cái nhìn lo âu nhìn hắn, nàng đùa còn chưa chán.
“Nữ nhân
khôn ngoan không bao giờ chơi đùa vô nghĩa.” – Long Diệc Hân thản nhiên
nói. Muốn chơi thì phải chơi tới bến, như hắn vậy.
“Thật sao? Thiếp thấy rất có ý nghĩa mà.” – Con mắt nàng sáng trong như nước.
Nàng chỉ là dạo này nhàm chán quá mà thôi, tự do vẫn hơn hết.
“Giải dược.” – Không còn lòng dạ nào diễn trò cùng nàng, hắn nói thẳng mục đích tới đây.
“Giải dược gì chứ?”
“Thêu hoa trên gấm.” (Juu: “锦上添花” – Cẩm thượng thiêm hoa)
“Ngài?” –
Vừa nghe thấy bốn chữ này Ngọc Phi Yên kinh ngạc thất sắc, nhưng rất
nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Long Diệc Hân lợi hại hơn nhiều so với
tưởng tượng của nàng. Nhưng làm sao hắn biết được tên loại độc nàng dùng với Mạc Lục, đây là loại độc nàng chế ra mười năm trước, Mạc Lục là
người dùng đầu tiên, nàng nhớ rõ chưa bao giờ nói tên cho bất kỳ ai, sao hắn biết được?
“Giải dược.” – Không thèm để ý sự kinh ngạc của nàng, Long Diệc Hân không thay đổi ý định ban đầu.
“Nếu ta không cho thì sao?” – Nàng xinh đẹp cười trừ.
“Vân Tranh, tìm.”
“Dạ!”
Oái? Không
thể nào, nhìn Vân Tranh từ trên giường đang bước từng bước đến gần mình, Ngọc Phi Yên nháy nháy con ngươi – “Tranh Tranh, hắn ta muốn lấy giải
dược cứu Mạc Lục mà!” – Người được cứu chính là đối thủ một mất một còn
của nàng.
Vân Tranh nhún vai một cái, vô tội nói – “Lệnh trên không khác được. Thông cảm nhé, Phi Yên.”
Thanh Nhi thấy thế “xoẹt” một cái nhảy lên ngăn giữa Ngọc Phi Yên và Vân Tranh, ánh mắt lạnh băng bắn thẳng vào mắt nàng.
“Thanh Nhi, muội cũng chỉ bất đắc dĩ thôi.” – Vân Tranh cũng nhìn nàng.
Ngọc Phi Yên nhẹ nắm bàn tay Thanh Nhi, cười một cái cho nàng an tâm, bảo nàng tránh sang một bên, sau đó cười một nụ cười giả tạo, nói – “Mấy ngày nay, Mạc kỳ chủ chắc cũng nghỉ ngơi đủ rồi, cũng nên ra ngoài hít thở một chút
không khí trong lành, chỉ tiếc không có duyên được ngắm Mạc kỳ chủ xinh
đẹp với “thêu hoa trên gấm”. Ôi! Mạc kỳ chủ này cũng thật quá keo kiệt!”
“Xinh đẹp?” – Vân Tranh nhướng nhướng đôi lông mày thanh tú.
“Đúng vậy,
không tin muội có thể hỏi chủ tử nhà muội, hắn nhất định đã gặp qua
rồi.” – Nói xong, ngay lúc Thanh Nhi không kịp ngăn cản, lấy ra một
thanh chủy thủ, kéo ống tay áo lên, nhẹ cứa một đường, trên cổ tay tuyết trắng lập tức xuất hiện một dòng máu đỏ tươi, từng giọt rơi rơi vào
trong chiếc bình sứ nhỏ đã để sẵn trên bàn.
Thấy bình sứ đã đầy rồi, đem kim sang dược rắc lên vết thương rồi để Thanh Nhi băng bó cho.
Lại đưa bình sứ cho Long Diệc Hân – “Được rồi, cầm đi. Để nàng mỗi ngày dùng một
giọt máu hòa cùng nửa chậu nước ấm rửa mặt, năm ngày sau toàn bộ chấm đỏ sẽ biến mất.”
Long Diệc Hân đón lấy bình sứ, thật ấm áp.
Ngọc Phi Yên lại liếc mắt nhìn hắn một cái, một thân áo xanh, mũ sa đen, đáy lòng
lại run lên – “Ngài rốt cuộc là ai? Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau
sao?” – Vì sao vừa thấy hắn, trong lòng liền dâng lên một thứ cảm giác
rất lạ lùng?
Long Diệc
Hận khóe môi khẽ cong lên, không nói gì xoay người đi mất dạng. Thật
đáng tiếc, nàng lại quên hắn mất rồi, nhưng điều này cũng không gây trở
ngại gì với kế hoạch sắp tới của hắn.
“Ấy! Tranh
Tranh, chủ tử nhà muội thật chẳng có phép tắc gì cả!” – Ngọc Phi Yên
hướng về phía bóng dáng Long Diệc Hân làm mặt quỷ – “Trả lời thắc mắc
của bản thần y khó khăn đến vậy sao? Thế mà hắn ngay cả cái rắm cũng
không đánh phóng đi mất tiêu, ít ra cũng phải nói một câu cám ơn chứ.”
“Phi Yên, thục nữ không nói lời thô tục.” – Vân Tranh “thật lòng” nói.
“Thục nữ thì đáng mấy đồng?”
“Rồi rồi
rồi, chúng ta không nói chuyện ‘thục nữ’ nữa. Nè, tỷ hạ dược với Mạc Lục kiểu gì vậy? Rõ ràng khi chúng ta bị đánh, nàng ta vẫn ổn cả mà. Còn
nữa, cái “thêu hoa trên gấm” kia là cái chi chi? Lợi hại lắm sao?” – Vân Tranh nóng lòng muốn thỏa mãn hiếu kỳ.
“À ừ.” –
Ngọc Phi Yên vuốt vuốt cằm – “Muội nên biết là ta đã hạ độc nàng khi ở
chòi nghỉ mát, nhất thời nàng không việc gì bởi dược hiệu còn chưa phát
tác. Mà ‘thêu hoa trên gấm’, đó chính là sáng chế tâm đắc nhất của ta,
nghiên cứu chế ra từ mười năm trước. Biết vì sao ta gọi là ‘thêu hoa
trên gấm’ không?” – Nàng đắc ý cười – “Đó là bởi vì: thứ nhất, nó không
hại tới tính mạng con người, thứ hai, nó sẽ khiến khuôn mặt đẹp đẽ của
người ta xuất hiện chi chít những chấm đỏ, tựa như vết phấn son, rất
thích hợp dùng với mỹ nhân, nhất là Mạc kỳ chủ xinh đẹp như vậy, nhất
định có thể đẩy tác dụng của thuốc lên mức cao nhất. Ôi! Đáng tiếc, Mạc
kỳ chủ keo kiệt, một mình thưởng thức vẻ đẹp, không cho chúng ta xem.”
Vân Tranh
nghe vậy cười to, chẳng trách mấy ngày nay Mạc Lục không ra ngoài, hóa
ra là như vậy. Haha, thật là quá đã! Chỉ cần tưởng tượng ra khuôn mặt
Mạc Lục yêu nhất chi chít những chấm đỏ, nàng còn có một cảm giác hả hê
khi trả được thù. Nàng bây giờ chỉ mong vừa rồi Phi Yên đừng có giao
giải dược ra.
“Đúng rồi,
vừa rồi vì sao tỷ lại hỏi chủ tử ta trước kia hai người có từng gặp mặt
không?” – Dù rất vui sướng, Vân Tranh cũng không quên nghi vấn trong
đầu.
Ngọc Phi Yên hơi nhíu mày – “Nói thật, ‘thêu hoa trên gấm’ tuy được ta nghiên cứu
chế tạo từ mười năm trước, nhưng có một khoảng thời gian dài, ta đã quên mất sự tồn tại của nó, càng không nhắc tới với bất kỳ ai, đến ngay như
Tam ca với Thanh Nhi cũng không biết được, chủ tử nhà muội vì sao lại
biết chứ?”
“Tỷ chắc chắn là chưa từng nhắc tới với bất kỳ ai chứ?”
“Trong trí nhớ của ta, không có.” – Nàng rất tin tưởng trí nhớ của bản thân.