Lang thang bốn bể, lại thấy rõ ràng, ý xuân đương lúc nản lòng.
“Nè! Long
Diệc Hân, chàng đi chậm lại chút nào, ta theo không kịp!” – Ngọc Phi Yên thở hổn hển đuổi theo nam nhân đi bộ còn nhanh hơn ở phía trước. Ôi!
Nam nhân này cũng không chịu nghĩ cho, động tác “thong thả” của võ lâm
cao thủ như hắn đối với một thiếu nữ không có võ công cũng là mau lẹ như gió mà! Nhìn nàng đuổi theo hắn suốt cả buổi sáng này, hắn cũng phải
rủ lòng thương mà dừng lại chờ nàng chút chứ.
“Long Diệc Hân, nếu chàng không dừng lại, ta sẽ đem chuyện ngài ở Phi Long Sơn báo cho hoàng cung biết.”
Bóng người phía trước dừng lại một chút, lại tiếp tục bước đi.
Hơ? Cái này
cũng vô dụng? Mấy ngày nay nàng dùng đủ mọi cách để chọc giận hắn, nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn thơ ơ, như thể cố ý đối nghịch với nàng, nàng
càng kích hắn, hắn càng không phản ứng. Ngay cả khi nàng lấy dung mạo
của hắn ra mà làm văn, hắn cũng không có ý kiến gì.
Haha, trò chơi này càng ngày càng có tính khiêu khích. Nàng rất muốn xem, giới hạn của hắn được đến đâu.
“Diệc Hân, chờ ta với nào!” – Lau một chút mồ hôi, lại tiếp tục đuổi theo. Nói về nghị lực, nàng có thể sánh bằng Khoa Phụ. (*)
“Dì Yên!”
“Á!” – Ngọc Phi Yên đang tập trung theo đuổi bị một bóng người nhỏ bé đột nhiên vọt ra làm cho hoảng sợ.
“Con bé này, muốn dọa chết dì Yên à?”
Nàng ôm ngực vỗ vỗ, thấy bóng hình đen tuyền phía trước biến mất ở chỗ ngoặt, nên quyết định hôm nay tạm dừng ở đây.
“Dì Yên mà không lơ là thì ai mà dọa được.” – Nha Nha cười hì hì chui vào trong lòng nàng.
“Thật mà! Vừa rồi suýt bị con dọa rớt mất nửa cái mạng đấy!”
“Dì Yên, sao dì phải đuổi theo Ngọc Long thúc thúc?” – Nha Nha mở to đôi mắt “thuần khiết”, “ngây thơ” hỏi.
“Con bé đáng ghét!” – Gõ nhẹ trán cô bé một cái, Ngọc Phi Yên nghiêm túc nói – “Trẻ con phải ngốc một chút, mới đáng yêu.”
Con bé kia
mới có tám tuổi, sao phải khôn ngoan vậy chứ, chẳng đáng yêu chút nào,
nhất định là di truyền từ người cha bất lương rồi.
Nha Nha bĩu
môi – “Có mà đáng thương không ai yêu ý! Con muốn làm đứa trẻ thông minh nhất cơ!” – Bé mới không thèm làm đứa bé ngốc ý.
“Vậy thì dì Yên chúc con thành công.” – Không dễ chơi không dễ đùa, sao đứa bé này chẳng ngây ngốc được như mẹ nó nhỉ?
“Dì Yên, nếu dì sinh một đứa con, dì muốn sinh một đứa thông minh hay là ngốc nghếch?”
“Đương nhiên là ngốc nghếch rồi, như vậy chơi mới vui!” – Những kẻ thông minh xung quanh nàng lan tràn như cỏ dại.
“Được đó! Vậy con mới dễ bắt nạt. Dì Yên nhất định phải sinh một đứa bé ngốc cho con chơi nha.”
Chơi? Ngọc Phi Yên nhíu mày, có chơi cũng phải để cho nàng là mẹ chơi chứ, đâu đến lượt người ngoài cướp mất niềm vui của nàng.
“Vấn đề là…” – Ngọc Phi Yên giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nha Nha – “Một mình dì
Yên không thể sinh con được. Cho nên, con đem hy vọng ký thác cho cha mẹ con thì nhanh hơn.” – Muốn chơi thì tự chơi em mình ý.
Nha Nha dùng bộ não nhỏ bé suy nghĩ trong chốc lát – “Quá đúng, mẹ con ngốc như thế, nhất định sẽ sinh ra một đứa trẻ ngốc như nàng, mà dì Yên thông minh
như thế, cơ hội sinh được một đứa trẻ ngốc quá nhỏ, xem ra, cha mẹ thật
sự nên cố gắng. Đúng! Bây giờ con phải đi tìm cha mẹ.” – Nói xong liền
nhanh như chớp chạy mất.
Ngọc Phi Yên nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, ý cười trên môi cứ càng thêm sâu sắc hơn.
Có trời chứng giám, Ngọc Phi Yên nàng không hề làm hư trẻ con, cũng
không dạy trẻ con những điều xấu xa, càng không bắt nạt trẻ con.
Haha, nàng
có thể tưởng tượng bộ dáng tức hộc máu của Tiêu Trác Nhiên luôn luôn
thanh tao nho nhã sau khi được nghe con gái mình “lý luận.”
~ Hết chương 28 ~
(*)
Khoa Phụ đuổi Mặt Trời
Thời cổ xưa, trong hoang dã miền bắc có một ngọn núi cao chọc Trời, ở trong
rừng sâu, có một nhóm người khổng lồ sinh sống. Thủ lĩnh của họ trên tai có đeo hai con rắn vàng, tay cũng cầm hai con rắn vàng, người này tên
là Khoa Phụ, bởi vậy, nhóm người này được gọi là dân tộc Khoa Phụ. Người Khoa Phụ hiền lành, cần cù dũng cảm, sống cuộc sống không tranh giành
với ai, an nhàn thảnh thơi.
Có một
năm, thời tiết rất nóng, Mặt Trời nóng hừng hực chiếu thẳng xuống Mặt
Đất, cây cối đã bị phơi khô, sông ngòi cũng bị phơi sắp cạn. Mọi người
nóng nực khó chịu, người Khoa Phụ tới tấp bị nóng chết. Thủ lĩnh Khoa
Phụ rất đau lòng, ông ngẩng đầu nhìn Mặt Trời, nói với mọi người: “Mặt
Trời quá ác độc, tôi nhất định phải đuổi Mặt Trời, bắt lấy Mặt Trời, bắt Mặt Trời phải nghe con người chỉ huy. Người trong dân tộc nghe nói, tới tấp khuyên ngăn. Có người nói: “Ông chớ nên đuổi, Mặt Trời cách chúng
ta xa như vậy, ông sẽ mệt mà chết thôi.” Có người nói: “Mặt Trời nóng
như thế, ông sẽ bị đốt chết đấy.” Nhưng Khoa Phụ trong lòng đã quyết,
ông nhìn mọi người nói: “Vì cuộc sống yên vui của mọi người, tôi nhất
định phải đi.”
Khoa
Phụ tạm biệt mọi người, đi về phía Mặt Trời, hai chân chạy nhanh như
gió. Mặt Trời di chuyển nhanh chóng trên không, Khoa Phụ rượt đuổi trên
Mặt Đất. Ông băng qua từng ngọn núi, vượt qua từng con sông, bước chân
của ông dậm “Thình thịnh”. Khoa Phụ đuổi mệt rồi, giũ đất cát ở trong
dầy ra rơi xuống đất, do đó tạo thành một ngọn núi đất. Khoa Phụ nấu
cơm, nhặt ba viên đá làm kiềng bắc nồi, ba viên đá này trở thành ba ngọn núi cao mấy nghìn mét.
Khoa
Phụ một mực đuổi theo Mặt Trời, xem ra ngày càng đến gần Mặt Trời, Khoa
Phụ ngày càng có lòng tin hơn. Cuối cùng Khoa Phụ đã đuổi kịp Mặt Trời ở nơi Mặt Trời xuống núi. Một quả cầu lửa đỏ chói hiện ra ngay trước mắt
Khoa Phụ, hàng vạn tia sáng chiếu lên người Khoa Phụ. Khoa Phụ vô cùng
hân hoan giang rộng cánh tay, muốn ôm lấy Mặt Trời. thế nhưng Mặt Trời
nóng lạ thường, Khoa Phụ cảm thấy vừa khát vừa mệt, Ông chạy đến bên
sông Hoàng Hà, một hơi tu cạn nước sông Hoàng Hà, ông lại chạy đến bên
sông Vị, uống sạch nước sông Vị, thế nhưng vẫn chưa hết cơn khát. Khoa
Phụ liền chạy về hướng bắc, ở đó có đầm nước lớn ngang dọc nghìn dặm,
nước trong đầm đủ đề Khoa Phụ giải khát. Thế nhưng Khoa Phụ chưa chạy
đến bên đầm nước, đã bị khát chết trên đường đến đầm nước.
Khi sắp chết, Khoa Phụ trong lòng thấy rất đáng tiếc, ông còn nhớ đến người dân tộc mình, do đó quẳng chiếc ba toong trong tay mình. Nơi chiếc ba toong rơi xuống, bỗng hiện ra một rừng đào xanh tốt. Mảnh rừng đào này quanh
năm rậm rạp xanh tốt, che bóng mát cho khách qua lại, quả đào làm thứ
giải khát cho mọi người, để mọi người quên hết mệt nhọc, lấy lại tinh
thần tiếp tục lên đường.
Chuyện
Khoa Phụ đuổi Mặt Trời, đã nói lên nguyện vọng chiến thắng hạn hán của
người đời xưa Trung Quốc. Tuy Khoa Phụ cuối cùng đã hy sinh, nhưng tinh
thần bất khuất của ông lại bất tử. Trong nhiều sách cổ Trung Quốc, đều
đã ghi chép truyền thuyết liên quan đến Khoa Phụ đuổi Mặt Trời, có địa
phương Trung Quốc còn gọi núi lớn là “Núi Khoa Phụ” để kỷ niệm Khoa Phụ.