Tiêu Dao Cốc
Một thân
hình cao lớn ngạo nghễ đứng trong gió từ sáng sớm, con ngươi đen như mắt chim ưng nhìn xa xăm về phía chân trời, toàn thân tản mác một loại khí
thế trong trẻo mà lạnh lùng, cô độc mà nghiêm trang.
Khiến người ta oán giận, một góc trời mây hỗn độn, sông nước ba ngàn dòng.
Thanh Nhi,
ba năm, chim bay mỏi cánh, nàng cũng nên trở về thôi. Ba năm, ân tình
trả đủ rồi, rồi sau đó, ta sẽ dành trọn cho nàng.
Nhưng mà,
hắn hơi nhíu mày, theo cái tính cố chấp của Thanh Nhi, nàng sẽ yên tâm
để Khả nhi một mình ở bên ngoài sao? Sẽ không! Cho nên, để phòng cho
chắc, hắn phải nhanh tay thủ đoạn hơn.
Mấy ngày
trước, dượng báo tin sau khi Khả nhi bị Long gia hưu thì không thấy tăm
hơi đâu, mà Cảnh Thiên lại cho bồ câu đưa tin nói là Khả nhi đang ở Phi
Long Sơn.
Phi Long Sơn? Thật là trùng hợp ghê!
Nụ cười nồng đậm ý tứ tản mác trong gió.
**********************************************
Phi Long Sơn – Trúc Uyển.
Mục Cảnh Thiên hoang mang nhìn chén trà nhỏ trước mặt Long Diệc Hân, lại len lén nhìn trộm dung nhan tuyệt mỹ thoát tục kia.
Không động tĩnh? Mặt không chút thay đổi? Không có phản ứng gì? Là tốt hay xấu đây?
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Một canh giờ, đúng! Một canh giờ đã trôi qua!
Nhưng Long
Diệc Hân vẫn thờ ơ như cũ, lật từng trang từng trang sách trên tay. Từ
đầu đến cuối không liếc mắt tới Mục Cảnh Thiên một cái, lại càng không
động tới chén trà nhỏ kia.
Mục Cảnh
Thiên bỏ cuộc, không thì còn biết làm gì nữa? Trò mèo của hắn sớm đã bị
người ta nhìn rõ. Ôi! Thật là ngốc quá mà! Biết rõ là người này không
thể mắc mưu mà, nhưng hắn còn cách nào hay hơn đâu? Hắn là người vô tội nhất, không phải sao?
Ôi ôi ôi! Thở dài cảm thán ba tiếng.
Đại ca thật
là làm khó hắn quá đi, bắt hắn dâng Khả nhi cho Diệc Hân sao? Tuy rằng
hắn cũng rất muốn thấy cảnh này, nhưng bây giờ thời cơ chưa chín muồi
mà! Thêm nữa hắn cũng không chắc Diệc Hân có thật lòng với Khả nhi
không, cũng không chắc Khả nhi có thể vì Diệc Hân mà dừng lại hay không, chẳng may hậu quả không được như ý muốn, chẳng phải là lỗi của hắn sao?
Thật không
hiểu sao đại ca lại vội vã ra lệnh như thế, để bọn họ tự nhiên tiến
triển không phải tốt hơn sao? Như vậy hắn sẽ được thưởng thức những màn
đối đầu tuyệt vời, kết quả sớm bày ra như vậy, thật mất hứng mà.
Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, lệnh của đại ca, hắn không dám không theo.
Làm cho gạo
nấu thành cơm là cách nhanh và hiệu quả nhất mà hắn nghĩ được, nhưng
theo như tính cách hai người kia, có nhốt chung họ bảy ngày bảy đêm,
cũng không thể có khả năng nảy sinh chuyện nóng bỏng gì. Cho nên, đành
phải mượn tác nhân bên ngoài thôi!
Tuy rằng bỏ
thuốc hai kẻ cao thủ dùng độc là hành vi cực kỳ ngu xuẩn, nhưng hắn vẫn
ôm hy vọng, tự cho là thần không biết quỷ không hay thả thuốc kích thích (Juu: ~ tình dược ý ~) không màu không vị vào chén trà của Long Diệc Hân. Dù sao cũng phải thử xem, có được cơ may nào không.
Ví như bây
giờ, nếu tên kia bỏ qua việc nhìn thấu âm mưu nham hiểm của hắn, lại
chẳng phản ứng gì như thế, hắn đành phải tính kế khác thôi. Nhưng mà hắn không tin được, như tính cách của tên kia, nếu biết hắn làm rồi, sao
không tức giận?
Loại tình
huống này, nghĩ đến đây, hắn không khỏi rùng mình một cái, loaij tình
huống này như thể, tên kia đang có mưu tính gì đó.
Hắn bỗng vô cùng hối hận hành vi ngu xuẩn của mình.
Không thể hiểu nổi, tên kia muốn làm gì đây?
“Diệc Hân, huynh, không nói gì sao?” – Mục Cảnh Thiên trán toát mồ hôi.
Long Diệc
Hân rốt cuộc cũng rời mắt khỏi cuốn sách, bố thí cho hắn một cái liếc
nhìn, khuôn mặt đẹp đẽ tuyệt vời nở một nụ cười mê hoặc lòng người,
khiến bờ môi hắn giật giật. Ôi! Chết chắc rồi!
“Ta nên nói gì đó sao?”
“Huynh nên
nói, ví như, vì sao ta bỏ thuốc huynh, hay là đánh ta một trận, người
bình thường đều làm vậy mà.” – Mục Cảnh Thiên nhún nhún vai, hắn sẵn
sàng hy sinh, là phúc không phải họa, là họa tránh không được, kết cục
thê thảm nhất cùng lắm thì đầu với mạng cũng một cái này.