Nửa khắc sau, dược hiệu trong cơ thể bắt đầu phát tác, khô nóng tự nhiên lan tỏa toàn thân.
Ngọc Phi Yên nhìn Long Diệc Hân giờ vẫn không có phản ứng gì, muốn thi gan với nàng
sao? Nàng thừa nhận theo tình thế trước mắt, nàng so ra kém hắn, ai bảo
nàng gặp cái chuyện không hay ho này chứ.
Sức kiềm chế của cơ thể bị xáo động, lý trí của nàng bị ăn mòn. Lại liếc mắt nhìn Long Diệc Hân một cái, hắn vẫn thờ ơ?
Không biết sức chịu đựng của nàng còn được bao lâu nữa? Nàng thực sự không chịu nổi nữa rồi.
Vô Cực Tán, cách giải duy nhất là giao hoan cùng người khác phái.
Chút tỉnh táo còn sót lại mách bảo nàng đi tới cái phao cứu sinh cuối cùng. Toàn thân nàng như đang bốc cháy lên, thật khó chịu!
Nàng muốn,
muốn cái gì? Nàng cũng không biết nữa, chỉ biết toàn thân từng lỗ chân
lông đều đang hò hét đòi giải phóng. Con ngươi trong trẻo lúc này tràn
ngập mơ màng, bối rối, bất lực cùng với ngọn lửa không tên.
Long Diệc
Hân nhìn kẻ đang giữ chặt ống tay áo của mình, nụ cười tà mị tràn khỏi
bờ môi, mắt thoáng lóe lên một tia sáng. Ngón tay lướt qua bờ môi đỏ
tươi kia, cảm nhận được sự run rẩy của nàng, không khỏi cười nhẹ ra
tiếng.
“Nha đầu, mới thế đã đâu hàng rồi sao? Thực làm ta thất vọng quá!”
“Nóng quá….” – Ngọc Phi Yên không biết hắn đang nói cái gì, chỉ cảm thấy mình như muốn nổ tung ra.
“Nóng? Cần ta giúp không?” – Con người lấp lánh ý cười của Long Diệc Hân dừng lại trên người nàng.
Nàng gật đầu.
“Muốn ta
giúp ngươi thì phải có điều kiện, nha đầu.” – Kéo nàng vào trong lồng
ngực, nhìn thật sâu vào đáy mắt nàng – “Biết ta là ai không?”
Nàng ở trong lồng ngực hắn vặn vẹo bất an, ánh mắt cố gắng nhìn cho ra bóng người trước mặt.
“Long…Diệc Hân……..”
“Đúng rồi,
Long Diệc Hân. Nên nhớ rằng Long Diệc Hân không bao giờ làm gì không có
lợi cho mình, ngươi có chắc muốn Long Diệc Hân giúp không?” – Hai tay
giữ lấy đầu nàng, lại hỏi lại.
Nàng không trả lời, chỉ đem thân thể càng dán vào hắn hơn – “Ta……..nóng……..”
Hắn đè lại bàn tay nhỏ bé không an phận, mỉm cười nói – “Chớ nóng vôi, còn điều này nữa.”
Nói xong,
lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, trải ra mặt bàn, sau đó, cắn ngón giữa tay phải của nàng rồi ấn xuống giấy, lại đem trang giấy ấy đặt vào
trong cuốn sách lúc nãy hắn đang đọc dở.
Mắt phượng híp lại lóe ra những tia sáng lạ lùng.
Ngay sau đó, trong phòng mất đi bóng dáng hai người.
************
Màn sương mờ ảo bay lượn bốn phía, hơi nước trong không khí tựa như ảo mộng.
Long Diệc
Hân ngâm mình trong bể, gối đầu lên thành bể, con ngươi mang ý cười nhìn Ngọc Phi Yên chỉ mặc một cái yếm đang mê man nằm trên bờ.
Hàn băng
ngọc thạch có thể tạm thời áp chế những xao động trong cơ thể nàng, hắn
không muốn triền miên dây dưa với một cô gái thần trí không tỉnh táo, có làm cũng phải là lúc nàng thanh tỉnh. (Juu: ngụy quân tử >”
“Ôi…….” –
Cảm giác mát lạnh xua đi cái khô nóng trong cơ thể, cảm giác thoải mái
toàn thân làm cho nàng tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt, đây là đâu? Mờ mịt cái gì cũng không nhìn rõ được, toàn thân đều cảm thấy lạnh lẽo băng
giá, vô cùng thoải mái.
Long Diệc
Hân đâu? Nàng nhớ rõ mình đã lỡ trúng Vô Cực Tán, nàng cầu hắn giúp
nàng, hắn hình như đồng ý rồi, bây giờ thân thể mình không có gì khác
thường, Vô Cực Tán được giải rồi sao?
“Tỉnh rồi à?”
Giọng nói ấm áp đặc biệt vang lên bên tai không hề báo trước, dọa nàng giật mình,
ngồi bật dậy, nhìn về phía phát ra tiếng nói, đón lấy ánh mắt đương mỉm
cười.
Là hắn sao?
Không gian đầy hơi nước, dáng vẻ hắn cũng không rõ ràng, lại càng giống
như thần tiên trong mây, khiến cho nàng liền cảm thấy miệng lưỡi khô cả.
Hắn, không mặc gì cả?!?
Oanh! Ý nghĩ vừa mới khôi phục được bình thường lập tức lại rơi vào khoảng không,
một ngọn lửa lại bùng lên từ dưới bụng lan đến toàn thân.
Chẳng lẽ
Long Diệc Hân vẫn chưa giúp nàng giải độc? Nhưng vừa rồi rõ ràng nàng
cảm thấy được thân thể thoải mái hơn rất nhiều mà. Mặc kệ! Bây giờ ý
niệm duy nhất trong cái đầu hỗn loạn của nàng là – bá hậu ngạnh thượng
cung. (Juu: nôm na là chị định mạnh mẽ cường bạo anh ~.~)
Hắc hắc! Đại lão hổ đến rồi đây!
“Bõm!”
“Á! Lắm chuyện…….”
Đừng hoài
nghi, bởi đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, hơn nữa không nhận biết
hoàn cảnh xung quanh mình, cho nên, nữ thần y của chúng ta bước hụt vào
trong bể, chịu ngập đầu tai ương, a, thật sự là “ngập đầu” mà.
Ý cười trên khóe môi Long Diệc Hân thật sâu, lại càng sâu hơn nữa, lẳng lặng nhìn nàng giãy giụa trong nước.
Sau khi rất
chật vật mới đứng dậy trong nước, Ngọc Phi Yên lập tức lấy khí thế mãnh
hổ vồ mồi mà bổ nhào vào Long Diệc Hân. Nhưng, điều này chẳng những
không giảm đi sự khô nóng trong cơ thể, lại còn làm tăng thêm sự khát
khao kia, có liên quan tới nước ấm sao?
Nàng khoe ra má lúm đồng tiền ửng hồng, đón lấy ánh mắt ma mỵ mang ý cười ôn hòa của hắn. Ánh mắt rõ ràng ôn hòa như thế, sao nàng cứ cảm thấy nụ cười kia
có thâm ý gì nhỉ?
Long Diệc Hân cũng không cho nàng thời gian suy nghĩ sâu xa, đôi môi lạnh lẽo mềm mại đã nhanh chóng bắt lấy mạt đỏ tươi kia.
Nhìn đôi con ngươi trong trẻo của nàng, bị tình dục kích thích mà chuyển dần thành màu sương mờ, hắn vừa lòng gợi lên khóe môi.
Khúc Lưu Vân của hắn, Tiểu Khả Nhi của hắn, Phi Yên nữ thần y của hắn à, cuối cùng, cũng ngã vào lòng hắn rồi.
Màn sương
bay tứ phía, không gian đầy hơi nước như ảo mộng, giữa bốn phía lãnh
hương, mông lung vô cùng. Này cảnh, vân vũ vu sơn; này tình, mị hoặc
lòng người.
Rốt cuộc là “Bá hậu ngạnh thượng cung”, hay là “Gậy ông đập lưng ông”? Phật viết: “Không thể nói!”