“Quân triều
đình bị vây ở Mạc Bắc Thổ Phương thành đã hơn một tháng, nguyên soái
phái thuộc hạ tới mượn binh của nhị thiếu chủ.” – Một vị tướng quân trẻ
tuổi thân mặc trọng giáp, phong trần mệt mỏi đứng nghiêm trang trong
phòng nghị sự, không hề vòng vo mà trực tiếp bẩm bảo với Long Diệc Hân.
“Tình hình cụ thể như thế nào?” – Tiếng nói mềm nhẹ của Long Diệc Hân từ trong mũ sa truyền tới.
“Một tháng
trước, nguyên soái đem quân đánh chiếm Thổ Phương thành, dự định cho
quân nghỉ năm ngày rồi tiếp tục tiến quân. Không hiểu vì sao, trong quân đội Đột Quyết(A Tuyết: 突厥 – dân tộc thiểu số thời cổ, ở Trung Quốc, sau bị nhà Đường tiêu diệt – Từ điển Thiều Chửu) xuất hiện cao thủ tinh thông ngũ hành bát quái phong thủy, lợi dụng vị
thế địa lý của Thổ Phương thành ba mặt núi vây quanh, bày thượng cổ kỳ
trận – Hỏa Long Thanh Vân trận ở con đường qua lại duy nhất bên ngoài
thành, khiến quân ta tiến thoái lưỡng nan. Mà lương thảo trong gần đủ
cho ba tháng, cho nên, nguyên soái mong nhị thiếu chủ có thể phái binh
cứu viện, cũng mang thêm lương thảo tới.” – Viên tướng trẻ tuổi báo cáo
lại, về cuối còn có phần hoảng hốt.
Một lúc lâu
sau khi cậu ta báo cáo xong, Long Diệc Hân cũng không có phản ứng gì,
những người khác cũng không dám nói gì, trong đại sảnh tĩnh lặng đến
đáng sợ.
Trán của
viên tướng trẻ bắt đầu đổ mồ hôi, đều tại Thạch Thanh ấy! Không dám tự
mình đi gặp nhị thiếu chủ nên mới đẩy cho hắn đi, ai chẳng biết nhị
thiếu chủ nhà hắn tính tình siêu cấp khó chơi? Trộm nhìn xa xa cũng đã
thấy lòng hoảng sợ.
“Ực.” – Viên tướng trẻ nuốt ngụm nước miếng, như nuốt miếng băng mỏng nói –“Nguyên
soái còn sai thuộc hạ nhắn nhủ lại với nhị thiếu chủ, hôm trước có nhận
được bồ câu đưa thư của Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn biết ngài đang ở đâu.” – Nói là nhắn nhủ, thực ra ra uy hiếp. Ý tứ nguyên soái nhà hắn
rất rõ ràng, nếu nhị thiếu chủ không cho mượn binh tiếp lương, vậy cứ
chờ bị Hoàng thượng đáng ghét kia quấy nhiễu cho phiền chết đi.
Hứ? Vì sao
đều là hộ vệ của nguyên soái, lại cứ nhất định phải là hắn đi đối mặt
với nhị thiếu chủ? Mà Thạch Thanh nhàn nhã ở lại bên cạnh nguyên soái,
thoải mái tự tại? Chẳng lẽ mặt mũi hắn kém cỏi hơn sao? Không phải chứ,
hắn mặt như khuôn ngọc, ra dáng Phan An thế cơ mà!
Nhận được những ánh mắt đồng tình của mọi người, vẻ mặt hắn càng thêm ai oán.
Lại qua ba khắc nữa(A Tuyết: 45p =.=”), đại sảnh yên tĩnh rốt cuộc cũng vang lên tiếng nói như ‘tiếng trời’ của Long Diệc Hân.
“Chủ tử của ngươi dự định làm sao?”
Oa! Lợi hại! Ngay cả phương án nguyên soái nhà hắn nghĩ đến để phá trận cũng đã hiểu được.
“Nguyên soái chỉ cần viện binh cùng với quân đội triều đình trong thành có thể trong ngoài phối hợp là được, phương án cụ thể chờ viện binh lên đường rồi
bàn tiếp.” – Việc quân cơ quan trọng, không thể tùy tiện lộ ra.
“Hách Xích,
Mạc Lục, Ngải Lam chỉ huy kỳ chúng sáng sớm ngày mai theo Thạch Vân đi
Thổ Phương thành. Trác Nhiên, phái người áp tải mười vạn lương thảo theo sau.”
“Tuân mệnh!”
Thạch Vân,
cũng chính là viên tướng trẻ tuổi, lúc này mới thở ra được một hơi nén
nghẹn đã lâu, thoát khỏi kiếp nạn đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán. Nhiệm vụ hoàn thành!
Vừa bình tĩnh lại, đã bị ai đó vỗ vỗ vai từ phía sau, hoảng đến nỗi suýt nữa thở không ra hơi(A Tuyết: tướng gì nhát nhở =.=”). Quay lại chỉ thấy một vị cô nương toàn thân áo tím đứng trước mắt mình.
“Cô là ai?”
“Ta là ta” – Cô gái áo tím thản nhiên cười. – “Thế còn huynh là ai?” – Cậu ta ngáng đường nàng.
“Ta là Thạch Vân nha!” – Thạch Vân trả lời theo phản xạ, ánh mắt của nàng thật trong sáng.
“Được rồi,
Thạch Vân, bây giờ phiền huynh tránh sang bên phải một bước, cho ta đi
qua.” – Nàng đây còn phải đi kiếm tướng công nhà nàng.
“Vâng.” – Thạch Vân (lại) theo phản xạ tránh qua bên phải một bước, xong việc rồi mới nhận ra có
gì đó không thích hợp, nàng ta là ai chứ? Hắn nghe lời như vậy để làm
gì? Đều tại mình bị đắm chìm trong ánh mắt trong trẻo kia.
Bên tai vang lên từng trận cười khẽ, khiến hắn lúng túng xấu hổ vô cùng.