Cúc Viên.
Nằm nhoài ra giường, Ngọc Phi Yên mặt trắng bệch để Thanh Nhi bôi thuốc giúp mình.
Nàng cuối cùng thì cũng biết được sự lợi hại của Ngạo Long đường chủ
rồi, không những không thủ hạ lưu tình, lại còn ra lệnh cho đệ tử trong
đường ra tay rất thực chất, đánh xong hai mươi côn đẫm máu, cho dù nàng
đau đến ngất đi cũng không có tính nhầm.
Nghĩ thôi đã đủ biết rồi, cái mông mình nhất đinh là da tróc thịt bong, vô cùng thê
thảm, muốn hoàn toàn bình phục xem ra phải cần một thời gian. Đau là tất nhiên rồi, nếu không phải không muốn làm Thanh Nhi lo lắng, nàng thật
muốn ngất luôn cho xong.
Cảm thấy được bầu không khí lặng yên, nàng quay lại liếc mắt nhìn Thanh Nhi, vừa mới quay đầu, mọi đau đớn đều tan biến hết.
Chỉ thấy sắc mặt Thanh Nhi tái xanh, con mắt lạnh băng đã chuyển màu đỏ đậm, toàn thân run rẩy kịch liệt, tỷ ấy giận rồi.
“Thanh Nhi.” – Ngọc Phi Yên cố gắng cầm lấy tay nàng, dịu dàng nói – “Muội không sao mà, có chút thương vặt, với muội nhằm nhò gì.” – Hít sâu một hơi.-
“Đừng tự trách mình, là muội tự tách khỏi tỷ, là muội gieo gió gặt bão.”
Cuối cùng
còn nói thêm – “Muội xin lấy cái danh Phi Yên nữ thần y ra thề, hai
ngày, sau hai ngày sẽ trả lại cho riêng tỷ một tiểu thư vui tươi.”
Thanh Nhi không nói, nhưng thân thể không run nữa, nàng gục đầu lên vai Ngọc Phi Yên.
Ngọc Phi Yên vỗ vỗ lưng nàng, chợt thấy trên cổ ươn ướt, lúc này mới thấy yên tâm, cô gái ngốc này!
Đêm khuya,
trong phòng khách của Cúc Viên, trước giường của Ngọc Phi Yên xuất hiện
một bóng đen cao gầy, bóng đen ngồi xuống bên mép giường, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ mà ngắm nhìn người trên giường.
Nàng ngủ không an giấc, chắc là bởi vết thương đau.
Bóng đen đưa tay vén lên lớp chăn lụa mềm mượt, mắt hoảng hốt khi thấy vết thương
hiện ra, chờ bao giờ thương thế bình phục như cũ, sẽ lại bù đắp cho nàng là được.
Rồi sau đó đứng dậy, đột ngột biến mất tựa như lúc xuất hiện.
Tới tựa mộng xuân chẳng được lâu, Đi như mây sớm không nơi kiếm.
(Nguyên gốc:
来如春梦不多时, 去似朝云无觅处.
Lai như xuân mộng bất đa thì, khứ tự triêu vân vô mịch xử.)
*******************************
Ngạo Long Đường.
Nơi vốn dĩ
đã trang trọng nghiêm túc, im ắng ảm đạm ấy, hôm nay còn có thêm một cỗ
sát khí khiến người ta khiếp sợ. Ngoại trừ đường chủ Thư Trì, những đệ
tử trong đường đều không thấy đâu hết. Nguyên nhân chính là vị khôi thủ
đại nhân bỗng nhiên tới thăm hỏi.
Hương thơm âm thầm lượn lờ, không khí trầm dần xuống.
“Biết xót
rồi à?” – Thư Trì không bị ảnh hưởng bởi cảnh vật xung quanh một chút
nào, hào hứng vô cùng đánh giá tên bạn tốt trước mắt. Trăm năm khó gặp
đây! Khôi thủ đại nhân luôn luôn không nhiễm thất tình lục dục nay đã
động lòng phàm rồi.
“Ngươi cố ý.” – Hắn sẽ báo đáp ‘tử tế’ việc hắn ta kích ra tình cảm của hắn.
“Ta chỉ làm
theo đúng luật.” – Thư Trì vẫn rất là hùng hồn, muốn trách thì đi mà
trách chính hắn đã cho người ta cơ hội để làm tới.
Hay cho câu làm theo đúng luật!
“Thực sự là một lý do rất được.”
Thư Trì chỉ cười không nói.
“Sau này ngươi sẽ không có cơ hội như vậy nữa.” – Hắn tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm.
“Vậy thì trước mắt, ngươi đi mà quản lý thê tử không an phận của mình đi đã.” – Cô nữ thần y thích gây sự! Ha ha.
“Chuyện đó
không cần phiền đến ngươi.” – Nghĩ tới cô vợ thích làm trái lại với
mình, bờ môi duyên dáng của Long Diệc Hân hiện ra một hình cung nhàn
nhạt, sát khí trong Ngạo Long Đường cũng theo đó mà giảm bớt.
“Ngươi chỉ
cần lo cho thân mình hoàn thành tốt nghĩa vụ là được.” – Mắt phượng khép hờ, ánh nhìn kỳ quái mờ ám bắn thẳng đến đáy mắt Thư Trì.
Dáng vẻ dửng dưng của Thư Trì chợt biến mất, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, người
này, chuyên đâm trúng điểm yếu của hắn. Đây xem như là trả thù sao? Rất
thành công, thành công tới mức đánh thức phần ký ức mười năm ngủ say bên trong hắn.