Vừa ra khỏi Túy Hồng Lâu, Thanh Ảnh
buông Ngọc Phi Yên ra luôn, nói cùng với vẻ mặt nghiêm trọng – “Muội
cũng thật là to gan đấy, Tiểu Phi Yên.”
Nàng cũng
quá mất tư cách đi chứ, đường đường là khôi thủ phu nhân của “Phi Long”
thế mà còn chạy tới cái nơi này múa may, để cho một đám đàn ông rượu chè bê tha ngắm, chẳng lẽ đó là phương pháp chứng minh sức quyến rũ của
nàng sao? Nàng biết mà, thân thể của nàng phơi bày như thế, thể diện của chủ tử chẳng phải đổ xuống sông xuống bể sao?
Trên lập
trường bạn bè, hắn yêu thích sự táo bạo của nàng, bội phục cái kiểu
không giống ai của nàng, nhưng đứng ở lập trường hộ vệ tùy thân của chủ
tử, hắn không khỏi bất bình thay cho ngài ấy, không nhịn nổi phải nói
cho nàng vài câu, dù sao, giữ gìn thanh danh cho chủ tử là trách nhiệm
của hắn.
“Ta cảm thấy rất là thú vị mà!” – Đôi mắt Ngọc Phi Yên long lanh, tâm tình sảng
khoái không chịu được, nàng đã bảo mà, sức quyến rũ của nàng là không ai sánh được.
“Nhưng còn chủ tử…”
“Chủ tử nhà
huynh chẳng thèm quan tâm đến ta! Ta ở trước mặt hắn, hắn coi như người
vô hình, ta không phiền đến hắn, hắn có mà mừng không hết ấy!”
Nhắc đến gã chồng đã khiến nàng phải xấu hổ kia, nàng còn muốn nói cho ra nhẽ.
“Ôi…” –
Thanh Ảnh bất đắc dĩ thở dài, lần này thì Tiểu Phi Yên quá đáng quá rồi, chủ tử đã cho nàng vào sống trong Trúc Uyển, vậy chứng minh địa vị nàng trong lòng chủ tử không hề đơn giản rồi.
Khoảng thời gian gần đây, chuyển biến của chủ tử hắn thấy rất rõ ràng mà.
Dưới ánh
trăng bàng bạc, một bóng dáng mau lẹ đang ẩn dưới những mái hiên nhấp
nhô san sát trong thành, vụt lên một cái đã ra ngoài thành. Đột nhiên,
bóng dáng mau lẹ kia dừng lại, thu lại áo choàng, con ngươi đen như mắt
ưng nhìn thẳng bóng người cao cao mảnh khảnh đứng phía trước mười
trượng. Xem ra, người đó đang chờ hắn, hơn nữa, còn chờ khá lâu rồi. Là
ai đây? Có mục đích gì vậy?
Trong gió đêm, hương khí mát lạnh, mơ hồ lan tỏa, có vẻ kỳ quái mông lung.
“Long Diệc Hân?”
Một tiếng nói trong trẻo mà lạnh lùng không ngờ tới từ trong áo choàng của hắn vang lên.
Hóa ra,
trong áo choàng của hắn còn giấu ai đó. Hắn hơi hé mở áo choàng, để lộ
ra dưới ánh trăng khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng. Rõ ràng là Thanh Nhi –
người vừa bị mang đi khỏi Túy Hồng Lâu.
Thanh Nhi
không hiểu sao lại gặp Long Diệc Hân chặn đường, vì sao hắn lại ở đây
nhỉ? Chẳng lẽ hắn phát hiện được việc tiểu thư làm rồi?
“Hắn chính
là Long Diệc Hân sao?” – Giọng nói trầm thấp từ trên đầu truyền tới,
Thanh Nhi giật mình, bỗng như nhớ ra điều gì, gay gắt giãy dụa, vùng
thoát khỏi vòng tay của hắn.
“Thanh Nhi,
yên nào!” – Hắn biết hắn hùng hổ cướp Thanh Nhi đi như thế, nàng sẽ phản kháng, nhưng không ngờ nàng lại gay gắt như thế. Ôi! Con bé Khả nhi
chết tiệt kia, không biết đã dạy dỗ thế nào nữa! Khiến Thanh Nhi ngoan
ngoãn của hắn trở thành như vậy. Lại liếc mắt nhìn bộ vũ y hở hang bên
trong áo choàng, lửa giận trong lòng lại phừng lên. Chỉ cho con bé đó
một cái tát, là quá nhân nhượng nó rồi!
“Người xấu!”
Không giãy
dụa nữa, Thanh Nhi lạnh lùng phun ra hai chữ đó qua đôi môi đỏ mọng. Đôi mắt lạnh băng nhìn hắn đầy đau đớn. Trái tim hắn nhất thời chùng xuống, người quan trọng nhất trong lòng Thanh Nhi của mình không phải là mình
sao?
Nàng nói hắn là người xấu, người xấu gì chứ, chẳng lẽ vì hắn đánh Khả nhi sao? Chẳng lẽ giữa bọn họ luôn có Khả nhi chen vào sao? Thật không cam lòng mà!
Hắn mà phải đi tranh giành người với muội muội. Một lần nữa hắn lại ôm
chặt người nào đó vẫn đang không được tự nhiên kia vào lòng, bùi ngùi
thở dài.
Mắt ưng
trừng lớn nhìn bóng đen phía trước, hắn là Long Diệc Hân sao? Thân hình
ngạo nghễ đứng thẳng, mũ sa trên đầu khó giấu nổi khí chất cao quý, mơ
hồ tỏa ra phong phạm vương giả vốn có. Có người nói, Phi Long khôi thủ
Long Diệc Hân, làm việc chẳng chính chẳng tà, hành động tùy ý thích, võ
công cao thâm khó lường. Hôm nay vừa thấy, trong lòng không khỏi cảm
khái: thế gian có loại người nào như thế, hắn không hề nhúc nhích, chỉ
đứng một chỗ ở đó, mà có một sức uy hiếp vô hình, phảng phất như thể
chúa tể của thế giới.
Mà bây giờ, cái gã em rể cầm trịch Phi Long này, xuất hiện ở đây, rốt cuộc là vì cái gì?
Trong khi hắn đang đánh giá đối phương thì đồng thời bên kia, Long Diệc Hân cũng đang quan sát hắn qua mũ sa.
Người này là Ngọc Phong Dương của Tiêu Dao Cốc sao? Đại ca của Phi Yên và Cảnh
Thiên, có lẽ hắn cũng phải gọi một tiếng là anh cả ấy. Nhưng mà bây giờ, hắn chẳng muốn gọi.
Trong không
khí vốn đã kỳ quái, cỗ hương thơm lạnh lẽo phập phồng kia lại còn trở
nên nồng đậm hơn, lộ ra ngọn nguồn mê hoặc đánh thẳng về phía hai người, như mở ra thiên la địa võng bao phủ bọn họ, cho đến khi Ngọc Phong
Dương nhận ra sự bất thường, thì đã không tránh được, cũng không tránh
nổi.
“Long Diệc Hân, đây là ý gì?”
Long Diệc Hân không nói một lời, chỉ lẳng lặng đứng.
“Thanh Nhi.”
Ngọc Phong
Dương ôm Thanh Nhi đang khí tức bất ổn, sắc mặt ửng hồng, mắt quắc lên
nhìn Long Diệc Hân – “Ngươi đã làm gì Thanh Nhi?”
Cái thứ
hương thơm chết tiệt đó, rốt cuộc là thứ quỷ quái gì vậy? Lúc này Ngọc
Phong Dương cũng đã bắt đầu choáng váng, bụng dưới như có lửa đốt, nếu
bây giờ mà hắn còn bảo không biết mình bị làm sao, thế thì hắn sống uổng phí rồi. Chết tiệt! Đây là báo ứng sao? Long Diệc Hân đã hạ độc bọn họ
như thế nào, hắn căn bản không có một tý cảm giác nào. Chỉ là, đó có
thực là độc không? Cái thứ hương thơm kỳ quái đó thì ở đâu ra?
Hắn đường
đường là Cốc chủ Tiêu Dao Cốc, lại chưa hề nếm qua loại độc này? Bây
giờ, hắn và Thanh Nhi biết làm sao đây? Nàng không chịu được, chẳng nhẽ
đêm động phòng hoa chúc của bọn họ phải trải qua nơi khỉ ho cò gáy này
sao?
Long Diệc Hân, ngươi điên rồi!
Trong mơ hồ, gió đưa tớ một câu nói….
“Nàng vốn là người của ta, ngươi không được…”
Không được
làm cái gì? Tiếng nói êm ái mà không hề phập phồng, như gần như xa,
phảng phất như từ xa vợi truyền về, lại giống như tiếng thì thầm nỉ non
bên tai.