Trúc Uyển
Ba tháng
không bước vào nơi này, giờ trở về tâm trạng dĩ nhiên nao núng, đi vào
phòng khách, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy sư huynh mình nằm
trên ghế trúc được chuyên chế đặc biệt, luôn tiêu sái, thanh thản, tôn
quí, vẫn là như vậy làm cho người ta không thể nào đem tầm mắt rời khỏi, nhưng hiện tại nàng muốn mình trước đây không nên yêu say đắm mù quáng. Nàng vẫn ái mộ, chuyện này đương nhiên vì nàng đã yêu nhiều năm như vậy làm sao có thể thay đổi trong chốc lát,
“Sư huynh, ta đã trở về.”
Nhẹ nhàng nói một câu, hốc mắt không hiểu tại sao đã đầy nước. Tâm tình vẫn nao núng, thói quen vẫn là rất khó sửa .
“Ừ.”
Một giọng
bình thản, nhẹ nhàng đáp lại vang lên trong phòng. Là khinh mạn, vẫn
luôn như thế. Nàng cũng luôn vốn nghĩ rằng sư huynh của mình là như vậy, nhưng từ khi hắn thành thân, à không, là từ khi hắn gặp được Ngọc Phi
Yên, thái độ hắn đối với nữ tử kia không giống đối với mọi người, ánh
mắt hắn không lúc nào rời khỏi nàng ấy, có lẽ người khác không chú ý
tới, nhưng là nàng chú ý tới. Cho dù bị mũ sa che, như vậy cũng rất khó
nhìn biết nhưng đó là cảm giác của nàng. Khi nhìn đến nữ tử ấy, sư huynh nàng cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm, chỉ cần điểm ấy thôi thì
nàng biết mình đã thua hoàn toàn, nhưng nàng vẫn có chút không cam lòng.
“Sư huynh, chuyến này ta đi Mạc Bắc, gặp được một người.” Một người cùng sư phụ có quan hệ thân thiết.
Đợi đã lâu, người nằm trên ghế kia mới chậm rãi mở miệng nói, “Gặp là tốt rồi.”
Nàng cả người cứng đờ, sư huynh nói như vậy, chẳng lẽ là ——
“Sư huynh ——”
Nàng đột
nhiên cảm thấy rất đau xót, nhưng là đáy lòng cũng không oán hắn. Sư
huynh vì cái gì không nói sớm, hắn nói, nàng liền nghe , bị người khác
giấu diếm cùng thiết kế, tư vị thật khó chịu.
“Gặp qua Trúc Âm chưa?” Hắn thản nhiên hỏi làm cho thần trí của nàng liền quay trở về.
Lắc đầu, nàng nghĩ muốn trước nói cho sư huynh chuyện này, không nghĩ hỏi sư phụ.
“Vậy việc ngươi đi Mạc Bắc không cần nói cho nàng ấy biết”
Nàng lại gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, sư huynh làm như thế là có mục đích, nàng
không muốn biết, chính là đã biết, cũng không để tâm, dù sao hắn cũng sẽ không hại sư phụ.
Lại liếc mắt nhìn người nằm trên ghế quí kia, trong lòng vẫn là có chút rung động .
Lẳng lặng
rời khỏi trúc uyển, tâm tình của nàng vẫn không có chút thoải mái, nhưng có lẽ nàng có thể thoát khỏi bóng ma thất tình.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Ngọc Phi Yên nhàn nhã bước đi thong thả nhẹ nhàng, nghĩ muốn quay về Trúc Uyển dùng
cơm trưa, nhưng là mới vừa đi đến ngoài rừng trúc thì thấy một bóng hình màu xanh biếc xinh đẹp từ trong rừng trúc đi ra.
Sao? Kia không phải ——
“Lục kì chủ, đã lâu không gặp, vẫn luôn khỏe a?”
Vừa trở về
đã đến gặp tướng công nhà nàng, xem ra tình cảm trong lòng nàng ấy vẫn
không buông xuống được a. Thật không biết người mặt lạnh kia sẽ làm như
thế nào, cơ hội gặp nhau tốt như vậy còn không chịu hiểu được tâm tình
của giai nhân ấy. Mấy tháng không gặp, nàng phát hiện Mạc kỳ chủ thay
đổi không ít, cả người và khí chất hiện giờ không giống như trước đây,
trước kia mĩ tắc mĩ hĩ, chính là luôn dùng miệng để trấn áp người khác
khiến cho người ta không thể chịu nổi, nhưng hiện tại, tính tình này
dường như đã mất đi, thay vào đó trên người nàng ấy toát ra rất nhiều mị lực của một mỹ nhân làm cho người ta sinh ra động tâm. Chẳng lẽ là Mạc
Bắc có thể khiến người ta thay da đổi thịt, thay đổi tâm tính sao, chắc
chắn là lần sau nàng sẽ đến nơi đó để du ngoạn xem như thế nào a?
Mạc Lục nhìn nữ tử áo tím trước mắt, phong thái nàng ấy phóng khoáng, nhìn thôi thì
nàng cũng đã cảm khái vạn phần, nàng ấy không phải tuyệt mỹ, khí chất
cũng không tao nhã, nhưng vẻ ngoài luôn toát ra một sức sống mãnh liệt,
khí chất này là tự nhiên mà có, chỉ cần nàng ấy vừa mới xuất hiện thì
tất cả mọi người sẽ bị sức sống tươi trẻ trên người nàng ấy hấp dẫn,
nhất là đôi mắt thông minh linh động trong suốt sáng ngời kia. Đó giống
như là mị lực, nhưng nếu nói đó là mị lực thì quá mức trừu tượng, đó là
một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời, nó làm cho người ta không
thể di chuyển ánh nhìn của mình sang bất kì người nào khác. Giây phút
này đây, gặp lại nữ tử này, bởi vì những nhận thức mới của mình đã khiến cho trong lòng nàng trở nên sáng tỏ, nàng nhận ra được vì sao sư huynh
mình lại coi trọng nàng ấy như vậy, nàng tự mình cảm nhận được mình
không bằng nàng ấy. Nàng cam tâm tình nguyện chấp nhận rằng chỉ có kỳ
nữ, thần y Ngọc Phi Yên mới có thể xứng đôi với sư huynh nàng.
Suy nghĩ trong lòng sáng tỏ khiến nàng nhẹ nhõm, một đoạn tình cảm đã trôi qua thì sẽ có một đoạn tình cảm mới sẽ đến. (Hic, ý kiến: một đoạn tình cảm đã trôi qua thì tình cảm một đời sẽ đến, J )
Mạc Lục hướng nhìn nữ tử đối diện đang mỉm cười, khẽ mở miệng: “Tẩu tử.”
Tẩu tử? Nàng đang gọi ai?