Ngọc Phi Yên sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng.
“Tẩu tử.”
Mạc Lục nhìn chăm chú biểu tình của Ngọc Phi Yên mà buồn cười, nàng gọi như vậy có
vấn đề gì sao? Việc này rất khó nhưng nhìn đến vẻ sửng sờ của nữ thần y
làm cho tâm tình nàng trở nên rất tốt.
“Ngươi đang gọi ta sao?”
Ngọc Phi Yên khó tin nàng ấy gọi mình như vậy nên hỏi lại, không thể nào? Nàng ngoáy ngoáy lỗ tay, Lục kỳ chủ gọi nàng là tẩu tử? Ngước mắt nhìn bầu trời
cao, trời trong xanh rạng ngời, ngàn dặm không một bóng mây, nàng nâng
cánh tay mình lên há miệng cắn, đau! Xem ra việc này không phải là nằm
mơ thấy.
“Ha ha. . . . . .”
Tiếng cười khanh khách vang lên, nàng ảo não nhìn bộ dáng Lục kì chủ đang cười, là Mạc Lục đang vui vẻ nên cười sao?
“Ha hả, tẩu
tử, ta hiện tại mới phát hiện ngươi thật rất khôi hài.” Mạc Lục thật vất vả ngừng cười, xem Ngọc Phi Yên càng ngày càng thuận mắt. Ở chổ sư
huynh, tâm tình nàng thật bất ổn, hiện tại hoàn toàn bị dáng vẻ khôi hài của Ngọc Phi Yên xua tan . Nguyên lai, cùng nàng ấy ở chung là như vậy, làm cho người ta thật khoan khái, vui vẻ.
“Ngươi thật sự gọi ta, cái kia…a… tẩu tử?”
Ngọc Phi Yên giương mắt, này thay đổi cũng quá lớn đi? Không được, nàng nhất định
phải đi Mạc Bắc một chuyến, địa phương kia thật sự là quá kỳ diệu. Nếu
nàng đi một chuyến trở về không biết sẽ thay đổi như thế nào.
Mạc Lục thắc mắc nhìn nàng, thật sự không nghĩ tới, Phi Yên nữ thần y thế cũng nghi
hoặc chính mình nữa sao, nàng ấy không phải rất tự tin sao? Chẳng lẽ
nàng gọi nàng ấy tẩu tử làm cho nàng ấy không tin tưởng chính mình sao?
“Ngươi là thê tử của sư huynh ta, ta không gọi ngươi tẩu tử thì muốn ta gọi ngươi cái gì?”
“Ha hả, vậy
ngươi đã thừa nhận ta ?” Ngọc Phi Yên giương đôi mắt trong suốt nhìn
chăm chú vào nàng, ôi ôi ôi, quả thật là rất khó khăn nhưng Lục kỳ chủ
đã không còn mê luyến tướng công nhà nàng nữa, có lẽ đó là công lao của
Hác Xích a, thật đáng mừng!
“Nói lầm
bầm, đừng cho là ta thừa nhận ngươi, ngươi có thể không hề cố kỵ, nhưng
ta vẫn còn thích sư huynh, chính là ta còn cần tập trung thời gian theo
đuổi sư huynh, ngươi chỉ là tạm thời ngồi ở ghế khôi thủ phu nhân mà
thôi”
Mạc lục phát hiện thật sự là không thể đối với nàng ấy thân cận…
Nghĩ tới thật tức giận nên thả người bay vọt ra xa theo hướng hành lang gấp khúc.
“A!” Cứ như
vậy đi rồi? Nói lầm bầm! Đều khi dễ nàng không võ công có phải hay
không? Nàng còn không có nói cho nàng ấy biết, nàng Ngọc Phi Yên căn bản là không thích ngôi khôi thủ phu nhân, cũng không muốn nàng ấy gọi nàng tẩu tử.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Tiến vào
trong phòng khách ở Trúc Uyển, Ngọc Phi Yên liền ngồi lên ghế trong lòng vô cùng buồn bực, nhìn Long Diệc Hân nằm trên ghế không biết là đang
ngủ hay đang nhắm mắt dưỡng thần, vốn định bộc phát bực tức nhưng vội
vàng chuyển ý định, nhẹ giọng hỏi” Diệc Hân?”
Ánh mắt vẫn nhắm như trước, lông mi không có một chút rung động,
“Tướng công?”
Vẫn không có phản ứng.
“Phu quân?”
Không chút sứt mẻ.
Ha hả, sẽ không là đang ngủ đi?
Cơ hội tốt!
Nhắm mục tiêu, nhanh như chớp vòng tay ôm sau gáy.
Oái?! Ôn ôn , cứng rắn cứng rắn , còn có thân hình phập phồng, chính là không có cảm giác đau đớn nha!!!
Ngước mắt
nhìn, bắt gặp một đôi mắt đen mê hồn nhìn trên khuôn mặt nàng, trong
lòng đột nhiên kích động…không…Nàng bị ánh nhìn ấy cuốn hút vào trong,
vạn kiếp bất phục.
Lúc này đây, nàng dường như đã quên hết tất cả thế gian, linh hồn của nàng giờ phút
này bị cuốn vào trong ánh mắt kia, ánh mắt ấy mang theo ba phần ma mị,
ba phần nhu tình, ba phần ngọt ngào…nàng từng chút cảm nhận chính mình
như đang lọt vào trong ma trận, yếu đuối chống cự, rung động tăng dần…
“Ngươi. . .”Mới vừa mở miệng, lại phát hiện âm thanh của mình mơ hồ khàn khàn.
“Ta tỉnh.”
Long Diệc
Hân khuôn mặt trắng trẻo, thần sắc rạng ngời, đôi mắt phượng mĩm cười,
trên người toát ra tất cả nhu tình, rất đắc ý nhìn biểu hiện của tiểu
thê tử đang hấp dẫn mình, hắn thật vừa lòng! Xem ra, thay đổi sách lược
đúng lúc sẽ thu được kết quả ngoài ý muốn. Cái này xem như cấp cho nàng
nếm thử một chút ngon ngọt, bằng không ngăn cách lâu quá thì hiệu quả sẽ ngược lại hoàn toàn, lạt mềm buộc chặt, hơn nữa thả con tép bắt con
tôm, lại vừa được đền bù như mong muốn. (Anh này gian xảo quá, hehe)
Ngọc Phi Yên sắc mặt ửng đỏ, cổ họng thanh thanh, bỗng nhiên nghĩ đến chính mình
đang nằm trên mình người ta, không khỏi kinh ngạc vui sướng vạn phần,
đôi mắt xán lạng, nàng thành công! Lúc này đây nàng thật sự thành công
ôm được chồng mình!
Đột nhiên
nàng gắt gao ôm chặt lấy người của Long Diệc Hân, không muốn buông tay.
Nàng thật sự ôm được hắn, ha hả, thiên chân vạn xác, nàng xiết chặt ôm
lấy, mặc kệ là hắn cố ý cho nàng ôm lấy, hay còn nguyên nhân khác, dù
sao nàng cũng đã ôm được chồng nàng, Ngọc Phi Yên nàng, lần đầu tiên
thành công trong việc ôm được chồng nàng là Long Diệc Hân.
“Ha hả, ta ôm được rồi!”
Long Diệc
Hân cũng cảm nhận được vòng tay mềm mại trên người mình, ngón tay thon
dài khẽ vuốt tóc thiên hạ trong lòng ngực mình, trên khuôn mặt đẹp hiện
lên nụ cười ôn nhu khuynh đắm thiên hạ.