Ẩn Thành , khách điếm Long Đằng, phòng
chử Thiên số 2, một nam tử áo trắng ngồi ngay ngắn trước bàn, ánh sáng
của ngọn nến chiếu xuống, trên tay nam tử ấy đang cầm cây trâm cài đầu
trúc diệp, hắn nhìn chăm chú cây trâm này. Nhu tình trong mắt hắn mềm
mại như nước, nhìn cây trâm này hắn tựa như nhìn thấy được nàng, người
yêu xinh đẹp dịu dàng trong trái tim hắn. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve
những hoa văn trên cây trâm, những tình cảm đã yên lặng trong hai mươi
năm bỗng nhiên lại rung động. Hắn, Hạ Diệu Thiên, đang nghĩ đến chuyện
hai mươi năm trước đây nàng đã bỏ hắn rời đi, không nghĩ tới ngày nay sẽ gặp được đồ nhi của nàng. Tiểu nữ oa kia bất quá chỉ mười tám tuổi,
điều đó chứng minh hắn, Hạ Diệu Thiên vẫn còn sống ở trên thế giới này,
cũng chứng tỏ nàng vẫn còn sống. Chỉ cần nàng còn sống, lúc này đây, hắn sẽ không bao giờ cho phép nàng rời khỏi hắn, hắn sẽ không nghe lời nàng nữa, hắn đã đợi hai mươi năm, không nghĩ đến chuyện mình sẽ đợi thêm
hai mươi năm nữa.
Trúc Âm à,
nàng có biết hai mươi năm qua hắn sống như thế nào không? Không có nàng ở bên cạnh trong cuộc sống, hắn giống như cái xác không hồn, hắn cũng đi
khắp thiên hạ, Tái Ngoại, Mạn Nam, Mạn Bắc nhưng cảm giác không giống
như khi có nàng bên cạnh như trước đây. Trong lòng hắn không có thiện,
không có ác, hắn hoàn toàn không để ý đến sự việc trên thế gian, hai
quân giao chiến, hắn vì luôn tưởng nhớ đến nàng nên đã thiết lập kiệt
tác trận pháp của nàng – Nghiệp Hỏa Phẫn Hồn trận, biết được nàng chưa
chết, hắn vui mừng, hắn điên cuồng, hắn rơi lệ, hắn đau xót, tâm tình đủ loại cảm giác, khiến hắn tự mình phá hủy trận pháp kia, ra roi thúc
ngựa đến nơi hắn và nàng gặp nhau lần đầu tiên – Ẩn Thành. Thế gian này
không có gì quan trọng hơn việc hắn sẽ gặp được nàng.
Từng cử chỉ của nàng, một cái nhăn mặt, một nụ cười đều luôn ở trong tâm trí của hắn.
Còn nhớ
chuyện xảy ra vào một năm nọ, hắn bị kẻ thù đuổi giết, trong lúc vô ý
xông vào một khu rừng trúc tuyệt đẹp, hắn đã nhìn thấy một mỹ nhân xinh
đẹp tuyệt trần, dáng người thanh thoát dịu dàng, hắn liền bị hấp dẫn, từ đó vạn kiếp bất phục.
Sau đó, khi ở chung, tình cảm của nàng, tài năng của nàng, học thức của nàng làm cho
hắn điên đảo, khâm phục. Nàng đối với hành quân bố trận vô cùng thuần
phục, kiến thức về võ lâm tuyệt học thâm sâu, hắn thật tâm bội phục
nàng, nguyện cả đời sẽ phục vụ nàng.
Tuy nhiên,
thế gian đầy ắp biến đổi, nàng từ khi sinh ra đã mang bệnh trong người,
cho dù hắn tìm đủ danh y trong khắp thien hạ nhưng bọn họ vẫn thúc thủ
vô sách – bó tay không có biện pháp, cuối cùng hắn chỉ có thể nhìn nàng
chết trước mắt mình, hương tiêu ngọc vẫn.
Hai mươi năm trước là hắn tự mình đem nàng đặt trong băng quan, hai mươi năm qua hắn chưa bao giờ trở lại Ẩn Thành – nơi thương tâm này.
Hiện giờ trở lại nơi này, tâm trạng sầu não vẫn bao quanh hắn, hai ngày trước đây
hắn đã quay lại rừng trúc trước kia, cảnh vật vẫn như trước, băng quan
vẫn còn nhưng mà hắn lại không biết giờ phút này đây nàng đang ở nơi
nào.
Trúc Âm, ta đã trở về, nàng đang ở nơi nào?
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Những ngày
gần đây, Phi Long Sơn vô cùng náo nhiệt bởi vì đám người Mạc Lục tù Mạn
Bắc trở về, vài ngày sau đó, Đại Kiền Nguyên soái cũng mang theo phó
tướng của mình là Thạch Vân đến Phi Long Sơn.
Ngọc Phi Yên rốt cục gặp được đại bá của nàng.
Diện mạo và
tính cách của tướng công nhà nàng hoàn toàn không giống với Long Diệc
Hốt, nàng không khỏi cảm thán, dáng vẻ anh tuấn vạm vỡ, thần thái tao
nhã, ánh mắt thông minh cơ trí, thật là một nam tử hiếm có trên đời! Đại Kiền có tướng quân như vậy trấn thủ biên cương thì còn gì lo lắng,
nghĩa huynh của nàng thật là có phúc khí a.
Long Diệc
Hốt cũng đánh giá đệ muội (em dâu), con ngươi đen trung hiện lên một tia tán thưởng. Mặc dù ở biên quan, nhưng cũng đã nghe qua mỹ danh của nữ
thần y Phi Yên, trăm nghe không bằng mắt thầy, ngay khi gặp mặt đã phát
hiện nàng là một nữ tử kỳ lạ. Hắn vui mừng thay đệ đệ của mình, chỉ có
Phi Yên, nữ tử tiêu sái này mới có thể thích hợp với tính cách của đệ đệ hắn, như vậy cha mẹ cùng tiểu di có thể yên tâm.
“Nguyên soái đại ca, rốt cục chúng ta cũng gặp mặt . Tiểu muội cửu ngưỡng đại danh, hôm nay vừa thấy đại ca quả nhiên là thần thái phi phàm. Thật làm cho
tiểu muội có chút tâm động .”
Biết người
ta đang đánh giá nàng, Ngọc Phi Yên tự nhiên hào phóng liền ôm quyền lên tiếng, lại không biết lời của nàng vừa dứt, phòng tiếp khách liên tiếp
vang lên âm thanh “khụ khụ”…
“Khụ khụ. . . . . .”
“Khụ khụ!”