Ngọc Phi Yên giương đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm người đang đội mũ sa đen kia,
tướng công nhà nàng thật biết cách kích thích tinh thần hưng phấn của
người khác, mà nàng bẩm sinh lại vô cùng thích những người như vậy, cho
nên, tuy rằng nàng luôn muốn thoát khỏi cái lồng giam ở Phi Long Sơn
này, nhưng đối với Long Diệc Hân nàng lại không nỡ. Từ nhỏ đến lớn, hắn
chính là người đặc biệt nhất mà nàng gặp đưuợc, hắn cũng bẩm sinh có
tính thích khiêu chiến cho nên từ đó nàng đối với hắn sinh ra một loại
tình cảm đặc biệt – lưu luyến. Nàng không ngu ngốc, nàng biết tình cảm
đặc biệt bỗng nhiên phát sinh kia là loại tình cảm gì, nhưng so với tự
do của nàng thì nó chỉ kém một chút mà thôi.
“Tướng công
yêu dấu, nếu không có việc gì, vợ có thể làm hồng hạnh vượt tường một
lần được không?”, giọng nói ngịch ngợm, đôi mắt đẹp cũng ánh lên nét
trêu ghẹo tinh ngịch, dù sao cũng vô sự, nàng có thể lại trêu ghẹo tướng công nhà nàng nữa, nàng thật cảm thấy không có chút mệt mỏi nào khi làm như thế.
Nàng chính là người dám nghĩ dám nói!
Mọi người
trong phòng tiếp khách đều hiểu rõ cá tính của nàng, nhưng câu nói này
của nàng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, mà Long Diệc Hốt cũng
hoàn toàn ngây người ra, đệ muội của hắn thật đặc biệt khiến hắn không
khỏi tò mò.
Thật hiếm
khi Long Diệc Hân quay về hỏi nàng, “Ngươi thật sự muốn làm như vậy?”,
xem ra mấy ngày nay nàng đúng là buồn rất thê thảm rồi.
“Đúng đúng”, Ngọc phi yên gật đầu lia lịa.
“Có thể”
Cái gì? Có thể? Nàng có thể làm hồng hạnh vượt tường sao? Ý nghĩa không rõ a!
“Nói như vậy ta có thể hồng hạnh ra tường?” Để ngừa vạn nhất, nàng hỏi lại một lần nữa
“Đúng”
“Ha hả, ta
đây sẽ không khách khí”, cảm giác hụt hẫng bỗng nhiên dâng lên trong
lòng, Ngọc Phi Yên bước nhanh về phía Long Diệc Hốt đang ngồi, ngay khi
nàng đụng phải tới góc áo của Long Diệc Hốt, thanh âm ôn nhuận của Long
Diệc Hân lại truyền đến ——
“Điều kiện tiên quyết là… ta chết”
Một câu nói
bá đạo vang lên nhưng không hiểu sao Ngọc Phi Yên lại cảm thấy nhẹ nhõm, thở dài một hơi, một loại cảm giác ngọt ngào tự đáy lòng dâng lên.
Tay nàng
đang nắm gần được góc áo của Long Diệc Hốt, đôi môi đỏ mọng trên khuôn
mặt trắng ngần bỗng nhiên chu lên, ánh mắt lấp lánh long lanh sáng ngời
làm say đắm lòng người.
“Tướng công đang nói cái gì vậy, tướng công mà chết, vợ không phải sẽ trở thành quả phụ sao?”
Nói xong,
nàng liền bổ nhào về phía Long Diệc Hân đang ngồi trên ghế uống trà,
nhưng mà những hình ảnh trước đây lại tái diễn, khôi thủ đại nhân giảo
hoạt nhanh như chớp rời khỏi, Ngọc đại thần y vồ hụt rơi xuống đất.
“Chồng ơi
chồng, nếu chồng mà còn để vợ ngã xuống như vậy, thì không phải vợ thành quả phụ, mà là chồng trở thành người không có có vợ à nha”
Đầu nàng không phải làm bằng gỗ, da thịt nàng cũng non mềm, nàng cũng biết đau mà!
Long Diệc
Hốt nhìn thấy một màn này, mồ hôi lại túa ra ướt đẫm, lại cảm thán, đệ
muội hắn thật sự rất kỳ lạ, nàng khác với người thường a. Xem ra vợ
chồng nhà này giống như là đang chơi trò mèo vờn chuột, nhưng mà vấn đề
ai là mèo, ai là chuột thì phải tốn thật nhiều thời gian để nghiên cứu
mới biết được.
Mục Cảnh
Thiên đi qua đấy đem nàng nâng dậy, kéo nàng đến ngồi xuống trên ghế,
hai tay đặt lên hai vai nàng, lời nói vô cùng thấm thía ”Khả Nhân, lần
sau không được tiếp tục lặp lại trò này nha!”
Ngọc Phi Yên nghiêng đầu nhìnTam ca nàng, ánh mắt vô cùng ngây thơ vô tội,
“Tại sao?”
Trò chơi này nàng còn chơi chưa có đủ vui a, nàng cũng mới chỉ ôm được tướng công
nhà nàng có một lần mà thôi, luôn luôn bất ngờ như vậy mà nàng cũng chỉ
có thành công được một lần, thật giống như lần đó là tướng công nàng cố ý để cho nàng ôm được vậy, thực không có cảm giác thành công a, cho nên
nàng phải tiếp tục cố gắng!
“Bời vì muội như vậy ta rất mất mặt, nếu muội muốn ôm hắn cũng có thể dùng các biện
pháp khác a, tỷ như…”, Mục Cảnh Thiên nhìn nàng, lén lút cười trộm nói”
Dùng dược, hoặc là tự thân quyến rũ”
Ngọc Phi yên cuối đầu suy nghĩ một chút, nói trắng ra ý của Tam ca nàng là kêu nàng
tự mình mê hoặc tướng công nàng, nhưng mà, đúng mà cũng như không đúng
nha, nàng đã sớm dùng bản thân mình để mê hoặc Long Diệc Hân, nhưng nàng nhớ rất rõ ràng phản ứng của hắn đã làm cho nàng cảm thấy rất mất mặt.
Hơn nữa, ăn mặc mỏng quá đối với nàng giống như là một loại khổ hình, cơ thể của nàng không chịu nổi khí lạnh, tốt hơn nàng không nên tự làm khổ chính mình. Còn nói đến dùng dược, ha ha, tuy rằng nàng chính là cao
thủ trong nghề dược, nhưng không hiểu vì sao nàng dùng dược gì trên
người Long Diệc Hân cũng đều không có tác dụng, việc này nàng cũng đã
thử qua nhiều lần. Tóm lại, những cách mà Tam ca nàng đưa ra đối với
tướng công nhà nàng đều thất bại hoàn toàn!
“Tam ca, ngươi có thể cam đoan nếu tiểu muội làm theo đề nghị của ngươi, sẽ không gieo gió gặt bão?”
A?
Mục Cảnh
Thiên sửng sốt, mọi người còn lại cũng âm thầm thở dài, đề nghị của Mục
đại đường chủ xem ra rất tốt, không có nam nhân nào có thể thờ ơ trước
sự nũng nịu, dụ dỗ quyến rũ của thê tử đối với mình. Nhưng khôi thủ đại
nhân của bọn họ không phải là một nam nhân bình thường, dựa vào cá tính
của người này thì việc bị nữ nhân dụ dỗ mê hoặc là điều không thể xảy
ra, còn về việc sử dụng mị dược, Long Diệc Hân là người bách độc bất xâm thì loại dược nào mới có tác dụng với hắn đây?!
Tất cả mọi người đều rơi vào thắc mắc trên!