Hơ….
Ngọc Phi Yên bừng tỉnh hiểu ra, hình như là do nàng cho Tiểu Thái Nhi thuốc màu cơ
bản. Tuy nhiên, phải nói trước là, cái Dương chi ngọc tịnh bình vỡ nát
kia hoàn toàn không có liên quan tới nàng, nàng chỉ tò mò táy máy sờ mó
nó một chút, nó liền rơi luôn xuống đất, tại họ để không vững ấy. (Juu: thế còn nói là không =.=”)
“Thế này đi, Vương gia, mặc kệ con dâu có lỗi hay không, chúng ta để bàn cờ kia
quyết định, nếu con dâu thua, tùy cho Vương gia xử trí, nếu con dâu may
mắn thắng được, thì Vương gia phải đáp ứng con dâu một chuyện, được
không nào?” – Nàng dùng ngón trỏ và ngón cái đẩy lưỡi kiếm trên cổ ra,
cười hì hì đề nghị với lão Vương gia.
“Không biết tự lượng sức mình.” – Long Diệc Hoàng cười nhạt trước đề nghị này.
Ngọc Phi Yên mỉm cười đáp lại. Tuy rằng, nàng chỉ mới học cờ qua mấy ngày với Vương
phi, nhưng nàng tự tin có thể chơi tốt ván cờ này. Liếc mắt nhìn Vương
phi xinh đẹp một cái, bà đang dùng ánh mắt cổ vũ nhìn nàng.
Vậy là, hai
người triển khai bàn cờ ở Đào Nhiên Cư, Vương phi, Thanh nhi, Long Diệc
Hoàng đứng ngoài xem. Nước nào của lão vương gia cũng độc đoán, không
chút trì hoãn chần chừ, đây là tác phong thường có ở ông. Ngọc Phi Yên
so ra có yếu hơn một chút, nhưng yếu gì thì yếu, nàng cũng không có vẻ
không thể chống đỡ được. Thay vào đó, phong cách chơi cờ của nàng là
trong yếu có mềm, trong mềm là tĩnh, trong tĩnh lại có sự lạ. Lạ ở chỗ
nàng chơi cờkhông như người bình thường từng bước tiến lui, suy nghĩ đã
trái ngược với người bình thường, lấy công phản thủ, lấy lùi làm tiến.
Lão vương gia lần đầu tiên thấy kiểu chơi cờ không theo lối bình thường
như vậy của nàng, trông như thể một mớ lộn xộn, mà hóa ra như ẩn chứa cả đất trời, âm dương biến ảo, giữ thì dùng lòng, đi thì dùng nghĩa, đánh
thì dùng lễ, biết rõ trí tuệ. (Juu: cái đoạn này thực sự quá hoảng hốt x_x)
Nha đầu kia thực sự là kỳ tài trăm năm khó gặp!
Sao ông chưa bao giờ nghe nói lão già Khúc Minh Thành kia có đứa con gái thế này nhỉ?
“Vương gia, ngài thua rồi.” – Ngọc Phi Yên cười yếu ớt, nàng có thể đi được rồi.
Hả? Thành
quận vương gia nhìn vào bàn cờ, thật sự chấn động, ông mà thua sao?! Ha
ha, ông mà bị đánh bại bởi một đứa con nít chưa dứt sữa. Hơn chục năm
ông hiếm khi thua, mới sáng nay đã thua rồi. Nhưng trong lòng ông không
có tý buồn bực nào, tất cả đều là cảm xúc phấn khởi.
“Haha! Nha đầu, cha chịu thua rồi. Nói đi, con có yêu cầu gì, cha nhất định sẽ làm cho con bằng được.”
Hơ, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, đã thành “Cha” rồi.
Ngọc Phi Yên mỉm cười rời chỗ thi lễ – “Con dâu tạ ơn vương gia. Thực ra, con dâu
chỉ muốn xin một tờ hưu thư để rời khỏi vương phủ thôi.”
Lời nàng vừa dứt, ba tiếng thở mạnh đồng thanh vang lên.
Lão vương gia, vương phi cùng Long Diệc Hoàng khó tin nhìn nàng, nàng mà lại đòi hưu thư sao?
“Ngươi muốn thật ư?” – Lão vương gia nghiêm mặt hỏi.
“Thiên chân vạn xác.”
“Vì sao? Chẳng lẽ ngươi có người khác trong lòng ư?”
“Không có.”
“Vậy ngươi bị hưu rồi thì phải làm sao? Con gái không phải đều chỉ mong có một nơi tốt để nương tựa sao?”
“Vương gia
nói vậy là sai rồi, con gái không nhất định phải lập gia đình. Nếu hai
trái tim không cùng có tình yêu, miễn cưỡng ở bên nhau thì hôn nhân sẽ
chỉ là phần mộ lạnh như băng. Bên cạnh đó, con có khả năng tự bảo vệ
mình, có khả năng tự nuôi sống mình, con cũng có lý tưởng phải tự mình
thực hiện, có con đường phải tự mình đi. Không cần có một người đàn ông
trói buộc con.” – Ngọc Phi Yên cũng không che dấu sự chán ghét của mình
đối với thế giới nam tôn nữ ti này, cũng không che dấu sự khác biệt với
người thường của mình.
Nghe nàng
thẳng thắn giãi bày, trong mắt ba người lão vương gia đều ánh lên sự tán thưởng, thật là một cô gái lạ kỳ trước nay chưa từng thấy!
“Nói hay lắm!” – Thành quận vương phi vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tuy nhiên, để con dâu đi mất, cũng không hay cho lắm.
“Vân nhi, không cần hưu thư con cũng có thể ra đi thực hiện lý tưởng của con, chúng ta không ngăn cản.”
Ngọc Phi Yên lắc đầu.
“Con cùng Hân nhi được Thánh thượng tứ hôn, chúng ta không thể cho con hưu thư.” – Lão vương gia lôi Kiền hoàng ra.
“Hiên Viên
Khởi Minh sẽ không làm gì mọi người đâu, nếu sợ, để con hưu phu cũng
được.” – Ngọc Phi Yên lại thốt ra những lời kinh người.
Hưu…..hưu phu? Kinh thế hãi tục nha! Nếu quả tim của ba người không đủ khỏe chắc đã sớm xuống suối vàng rồi.
“Vậy…cho
ngươi hưu thư vẫn hơn.” – Long Diệc Hoàng lau lau mồ hôi trên thái
dương. Cả hai đều chẳng nhẹ nhàng gì, để chừa cho nhị ca anh minh thần
võ của hắn chút mặt mũi, cho nàng hưu thư vẫn hơn, dù sao cô nàng này
cũng không thèm cái thân phận người vợ bị bỏ bê.
******************
Liếc mắt
nhìn lại Thành quận vương phủ phía sau, nhớ đến cuộc sống ở vương phủ
mấy ngày qua, Ngọc Phi Yên mỉm cười. Thành quận vương phủ nam tuấn nữ
mĩ, không biết ông anh chồng là hộ quốc đại nguyên soái nhiều năm đóng
quân ở biên cương cùng với vị tướng công chưa từng gặp bộ dáng ra sao,
chắc là cũng không đến nỗi nào!
Chư vị, bảo trọng!
Phất tay áo lên, không mang theo mảy may thứ gì, chỉ mang đi một tờ hưu thư.