Phòng nghị sự,
Xôn xao…
“Ai nha!”
Tay Ngọc Phi Yên bị trượt, chén trà nhỏ đầy nước văng trúng trên người của Ân Hoàng.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ngượng ngùng a, Ân Hoàng, ta không phải cố ý.”
Nàng chính là cố ý!
“Không, không việc gì, phu nhân.”
Ân hoàng vẻ mặt đau khổ, ôi ôi, hắn hảo không hay ho a! Sáng nay mới vừa thay quần áo mới, mà bây giờ lại bị dơ.
“Như thế nào lại không có vấn đề gì hết, ta biết ngươi trong lòng nhất định đang
mắng ta”, Ngọc Phi Yên biểu tình tỏ vẻ áy náy, “Nếu không, để ta lau khô cho ngươi nha?”, nói xong liền lấy khăn tay hướng về phía Ân Hoàng lau
lau vết dơ trước ngực hắn.
“Oái, không
cần, phu nhân, ta tự mình làm là được rồi.” – Từ chối cũng không dám, để mặc cũng lại không dám, Ân Hoàng sắp phát khóc
“Sao sắc mặt ngươi khó coi vậy Ân Hoàng?”, Nàng“rốt cuộc” nhìn thấy sắc mặt hắn
không giống bình thường, vươn bàn tay nhỏ đặt trên trán hắn, một hồi lâu nàng nói”Không phát sốt a”
Ân Hoàng vừa không dám nói lại càng không dám giận, để mặc cho nàng động tay động chân trên người mình
Trời ạ, phu nhân, đừng đùa hắn! Hắn luôn luôn tránh xa nàng mà, chẳng lẽ như vậy cũng đã đắc tội với nàng sao?
Oái?! Tay nàng lại đang trên ngực hắn, ôi—
“Khôi thủ!”
Cứu mạng a! Hắn sắp bị đùa chết !
“Đùa đủ
chưa?” – Thanh âm cương nghị của Long Diệc Hân rốt cuộc cũng vang lên,
lời này đối với Ân Hoàng mà nói là tiếng nói của trời a.
“Đùa?”, Ngọc Phi Yên liếc mắt hắn một cái, vô tội nói” Ta nào có đang đùa? Người ta
chẳng qua là thấy sắc mặt của Ân Hoàng không tốt, nên mới giúp hằn kiểm
tra một chút, việc này cũng sai lầm hay sao?”
Đôi mắt đẹp lúng liếng rất trêu người, nhưng chỉ tiếc không phát ra tinh quang
A! Kỳ thật
nàng cũng không muốn đùa như vậy, nhưng ai bảo tướng công nhà nàng lại
giam nàng ở trên núi Phi Long này, làm cho nàng không khỏi nhàm chán,
Đại ca ngày hôm qua đã trở về Mạc Bắc mà nàng không thể đi theo, nên tâm tình nàng sinh ra buồn bực. Chuyện của Mạc Lục và Hác Xích lại không
cho nàng nhúng tay, Tranh Tranh, Thanh Ảnh cũng không có ở đây, gia đình Tiêu Trác Nhiên lại xuống núi thăm viếng, hiện tại nàng thật sự nhàm
chán, thật sự buồn phiền a, thật sự nếu không tìm được việc gì trêu ghẹo mọi người thì nàng sẽ buồn đến sinh bệnh!
“Nếu đùa đã đủ, trở về diện bích tư quá đi.” (bị phạt nhìn mặt vào vách đá hay vách núi tự kiểm điểm hình như là không được ăn, uống nữa thì phải, )
Oái?! Nàng
có phải nghe lầm không? Diện bích tư quá?, đôi mi thanh tú của Ngọc Phi
Yên nhướng lên, nàng không hiểu mình đã làm gì chọc giận người ta a.
“Ta vì cái gì phải. . . . . .”
Lời nói vừa
mới phát ra, nàng liền cảm giác được áp lực vô hình của tướng công nhà
nàng truyền đến người mình, nàng lập tức thức thời ngậm miệng, có câu là hảo nữ không chấp nhất chuyện phiền trước mắt
“Ta trở về…’tư quá””
Dù sao nàng
cũng cảm thấy mệt, trở về nghĩ ngơi một chút, gần đây nàng cảm thấy tinh thần không tập trung, cả ngày ở chung với Long Diệc Hân khiến nàng hao
tổn rất nhiều tinh lực.
Nàng tiêu sái phất tay, khí định thần nhàn rời khỏi trước mắt mọi người.
Long Diệc
Hân nhìn thê tử rời đi, đôi mắt trầm tĩnh ở phía sau hắc sa mị lên.
Thoáng chốc, trong đại sảnh phát tán ra từng đợt, từng đợt mùi hương
thơm ngát làm say lòng người. Mọi người đều hoảng sợ, đặc biệt là Ân
Hoàng, mọi người cố đè nén suy nghĩ trốn khỏi nơi này, lúc này không ai
dám thở mạnh, bởi vì bọn họ biết được giờ phút này nếu ai dám manh động
thì người đó chắc chắn sẽ thành quỷ. Muốn chạy trốn, có thể! Chỉ cần
người ra tay nhanh hơn lão Đại của Phi Long Sơn thì cứ việc trốn, tuyệt
đối không ai ngăn cản, nhưng mà ở nơi này, tất cả mọi người, cho dù là
ba vị đường chủ, cũng không ai dám nói mình có thể thắng lão Đại của bọn họ.
“Khôi thủ, thuộc hạ biết sai, thuộc hạ đi Ngạo long đường lĩnh phạt”
Ân Hoàng
kiên trì thỉnh tội, theo kinh nghiệm của hắn trong những ngày gần đây,
tự động lĩnh phạt là tốt nhất! Không nói đến việc ở Túy Hồng Lâu, mà nói đến những việc phát sinh gần đây, Ngọa Long đường chủ Mục Cảnh Thiên vì sao không có ở núi Phi Long? Nói xuống núi là vì công việc, nhưng kỳ
thật mọi người đều rõ ràng, đó là bởi vì khôi thủ không thích nhìn thấy
huynh muội người ta khanh khanh ta ta, nên tùy tiện tìm một lý do đá
người ta xuống núi làm việc khó.
Còn Ngải
Lam, bởi vì không lay chuyển được sự thỉnh cầu của khôi thủ phu nhân mà
đã chỉ điểm nàng ấy vài chiêu võ công, nên đã chết bất đắc kỳ tử, vì vừa đúng lúc ấy bị khôi thủ đại nhân bắt gặp, nên vừa mới từ Mạc Bắc trở về lại phải quay đầu về mạc Bắc, thật đáng thương cho Ngải Lam!
Lại nói đến
Đại Kiền Nguyên soái Long Diệc Hốt, vốn đang ở nơi này rất tốt nhưng vì
sao ngày hôm qua lại đột nhiên rời đi?, còn không phải bởi vì khôi thủ
đại nhân bọn họ ghi hận người này đã xúi giục khôi thủ phu nhân “bỏ
trốn”, nên đã dùng thủ đoạn ép bức người ta đi, Long Đại Nguyên soái hôm qua rời đi vô cùng khốn khổ a.
Hiện tại ngẫm lại, phía sau lưng Ân Hoàng liền túa ra mồ hôi lạnh!
Hôm nay, sợ
thiên hạ sẽ không loạn nên khôi thủ phu nhân lại chỉa hướng về hắn a, ôi ôi! Đây là nàng đang đùa với tính mạng của hắn a!
“Ngươi có gì sai hả?” – Long diệc Hân nhẹ nhàng hỏi lại, không to không nhỏ
“Thuộc hạ. . . . . .” Không có sai a, hắn không có dám đắc tội với người làm sai!
“Đúng?”
Mùi hương thơm ngát tỏa ra mạnh mẽ.
“Á. . . . . .”
Thần kinh nhanh chóng cảm ứng sâu sắc được không khí xung quanh biến đổi, mồ hôi lạnh của Ân Hoàng chảy ròng ròng
“Chủ tử, tiểu Phi Yên té xỉu !”
Bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng của Thanh Ảnh
Sau đó, trên ghế chủ thượng cũng không thấy Long Diệc Hân đâu, trong phòng mùi thơm
ngát chậm rãi tản đi. Mọi người thở dài một hơi, nguy cơ đã được giải
trừ! Thanh Ảnh trở về thật đúng lúc a!
Ân Hoàng tiều tụy, người đã muốn ngồi phịch ở trên mặt đất.