Long Diệc
Hân nhìn chăm chú thê tử đang hôn mê trên giường, thần sắc hắn như
thường, nhưng bên trong hương lạnh dâng lên mạnh mẽ, nội tâm hắn phập
phồng lo âu.
Không biết
qua bao lâu, thiên hạ trên giường rốt cục cũng có động tĩnh, hàng mi
cong đẹp rung rinh, một đôi mắt long lanh chậm rãi mở ra, ánh mắt mê
mang chuyển sang thanh linh khi nhìn thấy người đang quấy rầy giấc ngủ
của nàng.
“Tướng công?”
Hắn như thế
nào lại ở nơi này, không phải đang ở trong phòng nghị sự sao?, nàng nhớ
rõ mình khi vừa mới ra khỏi phòng nghị sự liền cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa, chớp mắt trước mặt biến thành màu tối đen rồi cái gì cũng
không biết.
Nhìn nàng
bởi vì mới vừa tỉnh ngủ mà khuôn mặt hồng hào, đôi mắt mập mờ, quần áo
mỏng dính trên người lộ ra đường cong hấp dẫn mê người, Long Diệc Hân áp chế cảm xúc trong lòng, thầm than mình thật bất đắc dĩ phải cố kìm nén
như vậy. Thê tử hắn a, vì sao lại hồ đồ như thế này?!
“Nguyệt sự của nàng trễ bao lâu rồi?”
“Nguyệt sự a?”
Nàng nghiêng đầu tự hỏi, mới vừa tỉnh ngủ nên đầu còn chưa thanh tỉnh, “Đại khái đã
muộn có tám ngày. . . Chín ngày, vẫn là nửa tháng?, Không rõ ràng lắm.”
Bỗng nhiên,
dường như là nghĩ ra được điều gì, mọi thắc mắc còn đang trong lòng đều
bị dọa biến mất hết, nàng nhanh chóng đặt tay lên chính cổ tay mình, sau đó vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm bụng mình, giống như nơi đó đột nhiên hiện ra một quái vật.
Thật lâu sau, nàng ngẩng đầu nhìn Long Diệc Hân, tay chỉ chỉ vào bụng mình, không xác định hỏi “Có?”
Long Diệc
Hân khẽ gật đầu, cũng không ngoài ý muốn của hắn, tuy rằng bình thường
hắn không cho nàng tới gần người mình, nhưng mà là một trượng phu hắn
cũng đã hết mình làm tròn nghĩa vụ, tuyệt đối không có ăn bớt ăn xén
nguyên vật liệu (hahaha, anh này rất ma quái).
Mặc dù nàng
có thể chất thiên hàn, khó thụ thai, nhưng còn hắn thì lại bình thường
cộng với điều dưỡng rất tốt nên việc nàng hoài thai cũng không khó. Chỉ
hy vọng đứa bé này có thể kiềm chế được tâm ý thích bay nhảy tự do của
nàng.
“Ha hả, ta được làm nương .” – Thật sự là rất đáng mừng! Nàng có thể thụ thai, có thể nói là kỳ tích.
Cho dù Ngọc
Phi Yên có tiêu sái đến đâu, thiên tính làm mẹ của nữ nhân không ma quỷ
nào diệt được, tự thân nàng khó chấp nhận vì bản tính nàng không âu lo,
luôn tiêu sái nên trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối…nhưng hiện tại nàng thật sự rất vui mừng!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Việc Phi Yên nữ thần y mang thai nhanh chóng được truyền đi khắp Phi Long Sơn. Mọi
người đều kinh ngạc, thật khó có thể tưởng tượng được việc nữ thân y
tinh nghịch Ngọc Phi Yên ngừng lại việc theo đuổi khôi thủ đại nhân. Phi Long Sơn có thể yên tĩnh một thời gian rồi?!
Không không không, hoàn toàn sai lầm!
Nếu bởi vì
mang thai mà thay đổi tâm tính thì đó không phải là tính cách của nữ
thần y. Cho nên, mọi người vẫn thấy được cảnh nữ thần y chạy đuổi theo
khôi thủ đại nhân, Phi Long Sơn vẫn vô cùng náo nhiệt như lúc trước
đây.Hơn nữa, Mạc Lục cùng Hác Xích đã xác định tình cảm của mình, hai
người chỉ đợi gặp qua sư phụ Mạc Lục để lão nhân gia gật đầu chủ trì hôn lễ. Đối với việc này, Ngọc Phi Yên vô cùng tiếc nuối, bởi vì tướng công nhà nàng ngăn trở không cho nàng tham gia vào việc này.
Nàng còn rất tò mò muốn biết được sư phụ của tướng công nhà nàng rốt cục là cao nhân phương nào, có thể dạy dỗ tướng công nhà nàng thành người như vậy, chỉ
cần điểm này thôi thì nàng đã vô cùng kính ngưỡng đối với vị sư phụ chưa từng gặp mặt này.
Nói về
chuyện yêu đương của Mạc Lục cùng Hác Xích, mỗi khi nàng hỏi tướng công
nhà nàng về chuyện này thì cho tới bây giờ nàng vẫn không nghe được câu
nói nào, gần đây Tranh Tranh và Thanh Ảnh cũng luôn vội vàng không biết
là vì chuyện gì. Tam ca nhà nàng cũng không thấy bóng dáng đâu, người
khác lại không trả lời được vấn đề của nàng, không thỏa mãn được lòng
hiếu kỳ của nàng, nàng một bụng nghi hoặc nên rất hăm hở truy tìm đáp
án.