“Tướng công, ta nghe nói vài ngày nữa sư muội chàng sẽ cùng Hác Xích đi gặp sư phụ hai người, chúng ta có thể đi theo không a?”
Gặp được cơ
hội này, Ngọc Phi Yên liền tận dụng, nàng rất muốn đi ra ngoài, từ sau
chuyện Túy Hồng Lâu, nàng đã bị giam ở Phi Long Sơn này hơn hai tháng,
thiên hạ non sông có vô số cảnh đẹp, nếu không được đi du ngoạn khắp nơi không phải là rất nhàm chán hay sao?! Nàng là chim bay trên bầu trời,
không phải là chim bị giam trong lồng, nàng không muốn bị người khác xem là vật nuôi.
Long Diệc
Hân buông quyển sách trong tay, đôi mắt dò xét nhìn nàng, xem ra, cho dù là có đứa nhỏ cũng không thuyên giảm được lòng của nàng. Kế tiếp, chắc
hẳn hắn phải thay đổi sách lược một chút, cấp cho nàng chút ít tự do để
hắn mau chóng đạt được mục đích.
“Không cần”
Tuy rằng đã dự đoán được đáp án, nhưng nụ cười trên khuôn mặt Ngọc Phi Yên cũng tan ra, đôi mắt trong suốt bỗng trở nên ảm đạm
Từ sau khi
biết chắc mình đã mang thai, tâm tình của nàng so với trước kia có sự
thay đổi, loại thay đổi này nàng không bài xích, cũng không vui vẻ muốn
như vậy, nàng thấy mình càng ngày càng để ý đến tâm tình của Long Diệc
Hân xem hắn đối với nàng tình cảm như thế nào, hắn có yêu nàng không?!
Vì sao như thế nào hắn cũng không nói chuyện cùng nàng cho dù là bất cứ
việc gì, nàng có cảm giác mình vẫn còn độc thân?!
“Khi nào thì ta có thể gặp được sư phụ của ngươi a?”
“Ngươi muốn
gặp nàng?” – Long Diệc Hân kinh ngạc quay về phía nàng hỏi, bắt đầu từ
khi nào nàng lại có hứng thú với sư phụ hắn đây?
“Đúng!”
Ngọc Phi Yên gật đầu thật mạnh, thân là đồ tức, sao nàng lại không muốn gặp mặt vị
sư phụ thần bí kia chứ?, Phi Yên nữ thần y luôn tràn ngập tò mò đối với
những sự việc, những người mà nàng không biết được.
“Khi nào tới đúng thời điểm, ngươi sẽ được gặp nàng”
Long Diệc
Hân nhẹ giọng nỉ non, hắn hiểu tiểu thê tử của mình, Trúc Âm nhất định
sẽ thích nàng, hắn nhận thấy tính cách đặc biệt của hai người này sẽ hấp dẫn nhau, có lẽ, thê tử hắn sẽ có biện pháp chữa bệnh cho Trúc Âm, qua
mấy ngày nữa hắn sẽ đem nàng đến biệt viện Thanh Trúc.
“Thật vậy chăng?”
Vừa nghe
thấy lời này, đôi mắt của Ngọc Phi Yên trở nên rạng ngời, Long Diệc Hân
không kìm chế được môi cũng nở ra nụ cười thật tươi, khuynh tuyệt thiên
hạ.
“Chúng ta có phải cũng nên chuẩn bị quà tặng cho hôn lễ của sự muội hay không?” –
Như vậy nàng có thể bù đắp những tiếc nuối của nàng, dù sao tướng công
nhà nàng cũng là sư huynh duy nhất của sư muội nên nàng phải quan tâm,
phải hoàn thành trách nhiệm của một tẩu tử, hảo hảo lo liệu đám cười
này.
“Nếu ngươi có hứng thú, liền giao cho ngươi”
Long Diệc
Hân hơi hơi vuốt cằm, xem ra tiểu thê tử hắn đối với đám cưới của sư
muội rất có hứng thú a. Cũng tốt, tạo cơ hội cho nàng có dịp chơi đùa,
nàng mặc dù thích chơi đùa nhưng cũng có chừng mực, sẽ không sinh chuyện quá đáng, Trúc Âm cũng sẽ không so đo.
“Tướng công, chàng thật sự rất tốt!”
Thật khó mà
thuyết phục được tướng công nhà nàng đồng ý việc gì, nàng không khỏi lấy làm kinh ngạc vạn phần, dù sao đồng ý là tốt rồi! Nàng có thể đại triển thân thủ tạo ra một hôn lễ thật long trọng và khó quên cho Mạc Lục và
Hác Xích! Nghĩ đến điều này tình thần nàng vô cùng hưng phấn, đôi mắt
xán lạng, ánh mắt toát ra vẻ tà mị, nếu bất chợt người nào nhìn thấy
được thì chắc chắn da đầu sẽ run lên.
Long Diệc
Hân nhìn biểu tình của thê tử mình, nội tâm không nhịn được mà ai điếu
vì sư muội mình, nhưng mặc kệ, khiến cho thê tử hắn vui vẻ là tốt rồi.
Hắn biết nàng đang buồn muốn chết nên cấp cho nàng công việc này để nàng vui vẻ.
Lúc này, Mạc Lục và Hác Xích đang ở Kì Cư nói chuyện yêu đương, bỗng nhiên hai người đều đồng thời rùng mình một cái, hiện giờ đang là cuối mùa thu, thời
tiết không lạnh a, chẳng lẽ là —
Tâm hai người khẽ run —