Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 83: Mỹ nhân sư phụ (1)




Bởi vì tối hôm qua cùng với Vân Tranh thảo luận chi tiết hôn lễ của Mạc Lục cho đến tận khuya nên Ngọc Phi Yên đã ngủ lại ở Kì Cư của Vân Tranh, sáng nay khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao quá sào, Vân Tranh đã sớm thức dậy không biết đi nơi nào.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay Mạc Lục cùng Hác Xích sẽ về tới, nên có ý định đến đó giúp vui, vì thế cởi áo ngủ ra rồi khoát áo gấm vào, rửa mặt sạch sẽ rồi ra ngoài.
Phòng ngoài, trên bàn bày biện thức ăn sáng thật thanh đạm và đơn giản, hơi nóng vẫn còn lan tỏa, xem ra Vân Tranh đã chuẩn bị cho nàng, nàng sờ sờ bụng mình, nàng phải ăn sáng đầy đủ không thể để bảo bối trong bụng đói được.
Im lặng ngồi ăn, nàng nghĩ đến tướng công nhà nàng không biết đã đi đâu, đêm qua không có ở Trúc Uyển, nàng phát hiện mình hiểu biết về hắn rất ít, hắn đi đâu, làm gì đều không nói với nàng, số lần hắn chủ động cùng nàng nói chuyện đếm được trên đầu ngón tay. Khi bọn họ nói chuyện với nhau, phần lớn là những lúc đó nàng đều lầm bầm lầu bầu một mình, còn tướng công nhà nàng là thính giả ngồi thật im lặng lắng nghe, lâu lâu lộ ra một nụ cười làm cho tim nàng đập nhanh hơn một chút. Nàng phải cố gắng làm cho tướng công nhà nàng thay đổi, chủ động nói chuyện với nàng, vân vân và vân vân…dù sao thì hiện tại nàng tạm thời không thể thoát ra khỏi Phi Long Sơn, coi như lấy những việc đó làm niềm vui vậy.
Sau khi ăn sáng xong, Ngọc Phi Yên dự định trở về Trúc Uyển trước, nhìn xem tướng công nhà nàng có ở nhà hay không, sau đó sẽ đến chổ Mạc Lục để giúp vui, không biết bọn họ đã trở về chưa?
Vừa mới đi ra Kì Cư, nhìn xa xa, một đôi nam nữ xinh đẹp chậm rãi hướng về phía Trúc Uyển bước vào.
Đôi mày thanh tú nhíu lại, thân hình thon dài của nam tử kia là Long Diệc Hân sao?
Sao hắn không đội mũ sa, lại để lộ mặt khi đi bên ngoài?
Còn có…cùng hắn…song song…nữ tử nhỏ bé, yếu ớt kia là ai?
Lần đầu tiên, lòng của nàng sinh ra ý nghĩ lùi bước, nàng lại lui về Kì Cư.
Trên môi không khỏi nổi lên nụ cười tự chế giễu mình, nàng là Phi Yên nữ thần y tự khi nào lại sợ chuyện gì, trời sập xuống thì có đỉnh cao chống đỡ, nàng sợ gì?
Nàng đang sợ chuyện gì?
***
Trúc Uyển – Phòng khách
Long Diệc Hân nhẹ nhàng dìu một nữ tử yếu đuối, nhỏ bé đến ngồi trên ghế thái sư, lại tự tay rót một ly trà xanh đặt vào trong tay nữ tử, rồi mới ngồi xuống bên cạnh.
Nữ tử nhấp một ngụm, liền đem trà đặt lại trên bàn, ánh mắt yếu ớt nhìn nam tử tuấn dật trước mặt, trên môi nở ra nụ cười xinh đẹp
“Vì sao không nói cho ta biết chuyện ngươi thành thân?” – Thanh âm nhu nhã, nghe vào trong tai vạn phần thư thái.
“Ngài không phải đã biết rồi sao?”
Long Diệc Hân bất đắc dĩ đáp lời, cho dù hắn không nói, Mạc Lục cũng sẽ nói, ai nói có gì khác nhau? Hiện tại hắn chưa làm cho tiểu thê tử hắn cam tâm ở lại nơi này, nếu nói ra sẽ làm cho nàng lo lắng.
Nữ tử mĩm cười như ánh sáng của vầng trăng đang lan tỏa khắp nơi, đứa nhỏ này luôn như vậy, hắn không nói cho nàng, hẳn là tình cảm còn chưa ổn định, sợ nàng sẽ lo lắng. Đêm qua hắn đem nàng từ Thanh Trúc biệt uyển đến Phi Long Sơn để chủ trì hôn lễ cho Lục nhi, kỳ thật cũng là muốn nàng gặp qua thê tử hắn. Nàng đối với nữ tử kia tràn ngập tò mò, nữ tử đó như thế nào đã làm cho đứa nhỏ lãnh tâm lãnh tình này trở nên nồng ấm, muốn giam nàng ấy bên người hắn suốt cuộc đời?!
“Đứa nhỏ kia đâu?” – Nàng đã đến đây nãy giờ sao vẫn không thấy
Long Diệc Hân vừa nghe nàng hỏi đến vợ hắn, trong đầu lập tức hiện lên thân ảnh màu tím, mắt phượng hơi hơi hiện lên một tia nhu tình, môi bạc thản nhiên cong lên cười rất tươi.
“Trúc Âm muốn gặp nàng?”
—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.