Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 88: Lạc Thần biến dạng




Đêm canh ba, Ngọc Phi Yên mặc áo mỏng manh, thắp nến, chăm chú vẽ tranh, nàng đang dỗi…
“Nàng thực thích lạc thần?”
Trong phòng tối yên tĩnh, đột nhiên phát ra âm thanh làm nàng hoảng sợ, bút trong tay rớt xuống.
Quay đầu lại, nhìn thấy một người xuất hiện phía sau mình từ lúc nào mà nàng không biết, tức giận nói – “Ngươi đột nhiên xuất hiện như vậy, định dọa người hay sao?”
Sau đó lại cúi đầu xem kỹ bức tranh vừa mới vất vả hoàn thành, vừa nhìn vừa cười nghiêng ngả vì tác phẩm của mình quá xấu.
Lạc Thần có râu dài sao? – Nàng nghĩ từ xưa đến nay chắc cũng chỉ có mình nàng vẽ Lạc Thần có râu.
“Nàng thực thích lạc thần?”
Nàng cười đến hai vai run run…
Ngọc Phi Yên ngừng cười, “Đúng vậy”
Từ lần đầu tiên, ngay khi nhìn thấy hắn, nàng đã bắt đầu thích Lạc Thần.
“Nàng hẳn là phải sớm lên giường nghỉ ngơi rồi”
Nàng là người có mang, thức đêm vẽ tranh thật sự không tốt, hơn nữa còn dùng nến, ánh sáng nến sẽ làm hao tổn đến mắt, mùi của nến lượn lờ xung quanh khiến Long Diệc Hân không kìm chế được nhíu mày lại.
Ngọc Phi Yên nghe vậy liền mĩm cười, cất đi dụng cụ vẽ tranh trên bàn,
“Trúc Âm tỷ tỷ thế nào?”
“Tốt hơn nhiều”
Long Diệc Hân nhẹ nhàng gật đầu, đi đến mở cánh cửa tủ ra, nhất thời ánh sáng rạng rỡ sáng ngời chiếu ra, hắn đem dạ minh châu đặt ở bốn góc phòng, phất ống tay áo làm tắt ngọn nến, mùi khói nến lập tức tiêu tán đi.
Ngọc Phi Yên thoáng một chút không thích ứng được với ánh sáng lan tỏa khắp phòng, trong lòng thầm nghĩ Long Diệc Hân đêm nay có chút kỳ quái, bình thường vị khôi thủ này luôn lạnh lùng, thế mà giờ đây lại cùng nàng nói chuyện, nàng hỏi hắn còn trả lời nữa chứ?!
“Thực xin lỗi”
Thực xin lỗi???
Ở khoảnh khắc này, đầu óc Ngọc Phi Yên hoàn toàn trống rỗng, giây lát sau mới kịp phục hồi, ngoáy ngoáy cái lỗ tai, cắn cánh tay của mình một chút, rất đau, thật sự không phải mộng!
Nhất định là Long Diệc Hân có vấn đề, thật muốn thử xem hắn có phát sốt hay không, nhưng bàn tay đưa đến gần lại rụt trở về, nàng cũng không quên, hắn không thích nàng chạm vào hắn.
“Ngươi làm chuyện gì sai phải xin lỗi ta sao?”
Ánh mắt nàng rưng rưng, nàng thật dễ quên a!!!
“Y thuật của nàng tốt lắm”
Biết nàng không muốn nhắc đến chuyện kia, Long Diệc Hân cũng nói sang chuyện khác, chỉ cần nàng không để trong lòng là tốt rồi!
“Cám ơn, ta luôn biết y thuật của mình không tồi”- Nàng chính là Ngọc Phi Yên, nếu nói về phương diện y thuật thì nói nàng đứng đầu thôi cũng chưa đủ!
Trong phút chốc, tâm tình sáng tỏ, rộng mở, Phi Yên nữ thần y linh động thoát tục lại trở lại, thế gian có vô số chuyện tình phức tạp, nếu nghĩ không rõ thì cứ để cho nó thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.
Mắt phượng Long Diệc Hân mĩm cười, còn muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng lại bị Ngọc Phi Yên cắt ngang ——
“Tướng công yêu dấu, Long Diệc Hân đại ca, ta không biết đêm nay vì sao ngươi lại đến tìm ta nói chuyện phiếm, tiểu nữ tử thật là vình hạnh!”
“Nhưng mà, ngày khác ta sẽ cùng ngươi nói chuyện thâu đêm suốt sáng, có được không? Hiện giờ ta thật mệt muốn chết đi được”
Nàng đang là phụ nữ có thai, cần nghỉ ngơi thật tốt a!
Đúng rồi, nàng đang có thai mà, sao nãy giờ lại không nhớ ra???
“Nàng muốn đuổi ta?”
Long Diệc Hân nhếch mày, ánh sáng của dạ minh châu lộ ra nét mặt mị hoặc vô tận của hắn.
Ngọc Phi Yên nhìn chằm chằm tuyệt sắc dung nhan mị hoặc kia, mặt đỏ lên, thanh âm có chút khan khàn buông ra một câu “Tùy ngươi nghĩ như thế nào cũng được!”, liền xoay người đi về phía giường.
Không biết có phải là do khẩn trương hay hồi hộp, mà nàng không chú ý đến chân ghế nên đụng trúng, biết mình sẽ ngã sấp xuống, nàng nhắm mắt lại, dù sao bởi vì Long Diệc Hân luôn xa xỉ, nên trong phòng được lót thảm lông dê rất dày của Ba Tư, nàng sẽ không đau lắm.
Nhưng mà không giống như nàng nghĩ!
Ngay tại thời khắc nàng sắp cùng thảm tiếp xúc thân mật với nhau, thì Long Diệc Hân vươn cánh tay ra, cẩn thận đem nàng áp vào trong lòng ngực.
Hắn không để nàng té ngã nữa?
Hắn đang chọc ghẹo nàng?
Nàng tự mình lắc đầu, chắc không phải vậy chứ???
“Ngươi ——”
Ngọc Phi Yên ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt phượng tràn ngập nhu tình không chút che giấu, tim không ngừng đập thình thịch, khuôn mặt cáng lúc càng ửng hồng.
Ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa khắp màn đêm yên tĩnh, hai tâm hồn của hai người trẻ tuổi nhẹ nhàng trao đổi tình cảm với nhau…gắt gao ôm lấy nhau…hai trái tim cùng nhảy chung một nhịp điệu…tầm mắt quấn quýt nhau…mối duyên này đã được định từ ba kiếp trước!!!
Không biết qua bao lâu, Ngọc Phi Yên từ từ tỉnh táo lại, ngượng ngập nói,
“Thảm rất dầy, ta té sẽ không đau”
Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện thanh âm của mình khàn khàn đến cực điểm, không khỏi lại ngượng ngùng.
Long Diệc Hân âm thầm thưởng thức hết nét thẹn thùng của nàng, nhẹ nhàng đem nàng đặt trên giường, sau đó cũng cởi áo khoác của mình nằm xuống cạnh người nàng.
“Không ngại chia cho ta một nửa giường?”
“Đương nhiên không ngại, chỉ sợ ngươi sẽ không ngủ được mà thôi”
Ngọc Phi Yên đột nhiên bất bình, đại ca này đã nằm xuống rồi, hiện tại giờ mới hỏi ý kiến nàng, không thấy dư thừa hay sao a?
Long Diệc Hân bỗng nhiên xoay thân người qua, đặt người nàng trên thân mình, Ngọc Phi Yên sợ tới mức xuýt chút nữa nhảy dựng lên,
“Ngươi định làm gì”
“Nếu không ngủ được, chúng ta đây liền kiếm chuyện khác để làm, như thế nào?”
Hắn rất nghiêm túc đưa ra đề nghị.
Á?
Nàng mơ màng, không hiểu kịp suy nghĩ của hắn…
Long Diệc Hân trực tiếp lấy hành động trả lời nghi vấn của nàng, nàng chưa kịp ngăn cản thì hắn đã đè ép nàng nằm dưới thân hắn…
Ngọc Phi Yên trong lòng sợ hãi, vội vàng đẩy hắn ra, nhưng mà…
Kiến thì rất hám ngọt!!!
Nàng vất vả lắm mới tạo được một khe hở, thở hổn hển nhìn hắn, “Đứa nhỏ”
Long Diệc Hân cười gian trá nói, “Nàng cũng biết không có việc gì, hơn nữa ta sẽ cẩn thận”
Tiếng nói vừa dứt, hắn lại bắt đầu công thành đoạt đất, thệ phải bắt nàng cùng hắn trầm luân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.