Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 97: Ai giống ai




Trong đình nghỉ mát Bạch Ngọc, có bốn người,có người đứng có người ngồi, tâm tình khác nhau, suy nghĩ khác nhau.
“Tướng công vì sao không gọi sư phụ là sư phụ, mà lại gọi thẳng tên?”
Ngọc Phi Yên đang nhàn rỗi đến nhàm chán, chống tay trên bàn bạch ngọc nhìn Long Diệc Hân đang ngồi đối diện, tuy rằng biết hắn cũng như nàng không coi trọng lễ tiết, nhưng gọi thẳng tên sư phụ là đại bất kính. Cũng chính vì hắn gọi tên của sư phụ, nên nàng mới hiểu lầm, may mắn người khác không biết, nếu để cho bọn Thanh Ảnh biết được nàng ăn dấm chua của sư phụ, chắc chắn bọn họ sẽ cười đến rụng răng.
Long Diệc Hân nhìn nàng một cái, lại tiếp tục uống trà, căn bản là không có tín hiệu muốn trả lời.
Ôi…trời!!!
“Trúc Âm tỷ bao nhiêu tuổi?” – Nhìn Diệu Trúc Âm không đoán ra được tuổi, thời gian thật thiên vị đối với nàng ấy, làm cho người ta vô cùng ghen tị a.
Lại thấy Long Diệc Hân nhàn nhã lật một trang sách, đối với vấn đề của nàng không có một chút hứng thú, trong lòng buồn bực, hắn làm nàng không có việc gì để vui nhưng cũng không nên để cho Vân Tranh và Thanh Ảnh trở nên mốc meo ở Trúc Uyển nha!!!
Vẫn không nói sao?
Nhưng mà nàng thật sự rất hứng thú đối với vấn đề này, ánh mắt không tự chủ liếc về phía hai người khác đang ở nơi đây, bọn họ đều đi theo bên người tướng công nhà nàng từ lúc nhỏ, đối với sư phụ của tướng công nhà nàng nhất định là có hiểu biết.
Thanh Ảnh vừa thấy ánh mắt của nàng hướng đến hắn thì lập tức cầm ấm trà lên châm nước cho chủ tử, hắn không bao giờ…nói nhiều cùng Phi Yên nữ thần y nữa, càng nói nhiều càng sai, không thôi thì sẽ không nhìn thẳng nàng, hắn muốn bắt chước chủ tử hắn, không có nói nhiều a!
Vân Tranh để tay chống cẳm trên bàn bạch ngọc, đang chán sắp chết liếc nhìn Ngọc Phi Yên ngồi đối diện mình, bỗng nhiên thốt ra một tiếng cười “xì”
“Vì sao ngươi lại có hứng thú đối với tuổi của Diệu di?”
Ôi, sai lầm rồi, nàng đối với tất cả những chuyện liên quan đến Diệu di đều cảm thấy hứng thú mà, hôm nay phải nói cho nàng biết rõ ràng, không biết lòng nàng rối rắm lắm sao?!
“Tranh Tranh, chẳng lẽ ngươi không muốn biết bí quyết giữ nhan sắc của Trúc Âm tỷ sao?
Nàng cũng không tin, nàng ấy không hiếu kỳ.
Vân Tranh nháy mắt mấy cái, cười nói “Thật muốn nha, nhưng mà Diệu di cũng không có bí quyết nào, người ta là đại mỹ nhân, thiên sinh lệ chất” (trời sinh ra đã đẹp như vậy)
Nói xong thì nhìn thoáng qua dung mạo thiên tư tuyệt sắc của chủ tử, di truyền gia tộc mà!
“Phi Yên có cảm thấy được Huyền U giống như người nào không?”
Nàng thần bí nói ra, có ý muốn câu dẫn Ngọc Phi Yên.
“Huyền U!!!”
Ngọc Phi Yên gật gật đầu, khí chất trên người Trúc Âm tỷ cùng Huyền U thật giống nhau, nhưng mà nàng không rõ vì sao Vân Tranh lại hỏi nàng như vậy.
Vân Tranh lắc mình một cái, xem thường Phi Yên, nàng ấy còn không quên được món cá nướng của Huyền U sao, mở miệng ngậm miệng đều là Huyền U, không sợ chủ tử tức giận hay sao í?!
“Ta nói diện mạo.”
Phi Yên nữ thần y sẽ không ngốc nghếch như vậy chứ!?
“Diện mạo?”
Ngọc Phi Yên nghi hoặc nhìn nàng, Trúc Âm tỷ có diện mạo giống ai?
Suy nghĩ trong giây lát, nhìn lại gương mặt tướng công nhà nàng thì giật mình, khuôn mặt hoàn mỹ bên cạnh mình cùng nữ tử tuyệt đẹp kia có chổ giống nhau.
Ồ!?
Ngọc Phi Yên kinh ngạc nhìn Vân Tranh, trên mặt nàng ấy thể hiện sự trêu tức, không thể nào?
Sao tướng công nhà nàng lại có diện mạo giống Trúc Âm tỷ chứ, là trùng hợp, hay cùng chung huyết thống?
Lúc này nàng lại phát hiện thêm, nàng thật biết quá ít về tướng công mình.
Vân Tranh hớp một ngụm trà, nhìn Phi Yên nữ thần y lúng túng thì rất là vui vẻ, nàng rất muốn giải thích, vì chủ tử không nói nên nàng liền giúp chủ tử nói ra. Liếc mắt nhìn người đang cầm quyển sách bất động kia, trong lòng thầm nghĩ, vì sao chủ tử không nói ra, nhưng mà nàng không dám hỏi đâu.
Cổ họng thanh thanh, bộ dáng nàng làm ra vẻ như ta đây sắp kể ra một bí mật trọng đại, làm cho ánh mắt của Ngọc Phi Yên trở nên sáng hơn sao.
“Ngươi có biết, sáu mươi năm trước, trong chốn võ lâm Trung Nguyên có hai nhân vật truyền kỳ là ai không?”
“Ta biết, một người là ông nội ta, Tiêu Dao Y Thánh, y độc song tuyệt, không có địch thủ; một người nổi tiếng về cơ quan trận pháp, Ngũ Hành môn chủ Diệu Thiên Cơ, nghe nói người này thiết lập cơ quan trận pháp thiên hạ vô song, ít người có thể phá giải.”
Ngọc Phi Yên đối với chuyện này rất rõ ràng, bởi vì ông nội nàng là một trong hai người nổi tiếng đó.
Mà…Ngũ Hành môn chủ họ Diệu…Ơ!…Chẳng lẽ cùng Diệu Trúc Âm có quan hệ sao?
Vân Tranh nhìn biểu hiện của nàng, gật gật đầu, xem ra Phi Yên cũng có chút thông minh…nàng ấy đã chú ý đến mối liên hệ đó.
“Đúng, là hai nhân vật đó, nhưng ta muốn nói đến Ngũ Hành môn chủ”
Dừng một chút lại tiếp tục nói “Sáu mươi năm trước Ngũ Hành môn chủ Diệu Thiên Cơ là một mỹ nam tử nổi tiếng thiên hạ, vào thời điểm đó, người ấy gặp được mối duyên thiên mệnh với một thiên nữ —– thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Lăng Phi Phi, hai người lưỡng tình tương duyệt kết làm chim liền cánh, cây liền cành. Bọn họ sinh được hai nữ tử, thừa hưởng cốt cách xinh đẹp như tiên của cha mẹ, nên tất nhiên không cần phải nói, đều là những trang tuyệt sắc khuynh thành. Con gái lớn của bọn họ khi mười sáu tuổi được gả cho Vương gia ở kinh thành, hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, mà con gái út của bọn họ đã nhiễm bệnh từ khi còn trong bụng mẹ, thân thể gầy yếu, được phụ thân an bài ở một khu rừng trúc xinh đẹp ngoại thành.”
Nói tới đây, Vân Tranh dừng lại không nói nữa , đến đây cũng là đủ rồi.
Sau khi Ngọc Phi Yên nghe xong thì thần tình vui vẻ, kinh ngạc, bừng tỉnh ngộ, câu chuyện là như vậy sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.