Mỹ Nhân Rùa Đen Tiến Cung Rồi

Chương 7:




Nếu đã muốn làm Hoàng hậu thì không thể cả ngày co đầu rụt cổ trong Nguyệt Thú Các như vậy được nữa.
Ta định ra ngoài đi dạo xung quanh, thu phục lòng người, thăm dò thực hư của địch. Vừa mới mở cửa ra đã thấy hai tấm lá bùa tung bay từ trên khung cửa xuống.
Sắc mặt Mai Chu khẽ biến, vội vàng xé bùa xuống rồi cuộn vào trong ống tay áo: “Tiệp dư thứ tội, hôm nay nô tỳ quên quét cửa.”
“Chuyện này liên quan gì đến ngươi?” Ta không thèm đểý.
Người khác đều nói Linh Tần chỉ vì hãm hại ta cho nên mới cố ý giả ngây giả dại, nhưng chỉ có mình ta và
nàng ta biết ngày đó rốt cuộc là như thếnào.
“Hiện giờ phân vị cao nhất trong hậu cung là vịnào?”
“Hồi bẩm Tiệp dư, là Huệ Phi nương nương ạ.” Mai Chu trả lời.
Lão Hoàng đế qua đời đột ngột, ngay cả chính thê của mình cũng không sắp xếp chu đáo, lúc này mới khiến tân Hoàng hiện tại đăng cơ mà không có Hoàng hậu.
Ta bước đi chậm rãi, không vội vàng.
Thật ra loài rùa bọn ta cũng không thích kết bạn, dù sao giống loài sống lâu hơn bọn ta cũng hiếm thấy, bất kể có bạn bè tốt như thế nào thì cũng muốn ỷ lại vào ta để dưỡng lão bọn họ, ngay cả hậu bối cũng nhờ vảta.
Chuyện này khiến ta có một đoạn thời gian cảm thấy vô cùng xấu hổ, đường đường là rùa đen lại bị bắt là nhũ mẫu, theo sau còn
có một đám trẻcon khác nhau.
Bây giờ nghĩ đến đều sởn cảda gà.
“Mời Quy Tiệp dư đi bên này, nương nương của chúng nô tỳ đang làm điểm tâm trong phòng
bếp nhỏ.” Lần đầu tiên gặp Huệ Phi, chỉ riêng bóng dáng đã cảm nhận được quý khí bức người.
Khi nàng ta quay
người lại, ta có thể mơ hồ nhìn thấy một con phượng hoàng bay lượn giữa ấn đường của nàng ta. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, suýt chút nữa ta đã uốn gối quỳ xuống. Phượng hoàng chỉ hiện thân trong thời đại hưng thịnh, ta nên nghĩ đến sớm hơn mới phải.
Tiểu hoàng đế kia long khí cực thịnh, ngay cả thiên lôi cũng phải né tránh ba phần, đương nhiên phượng hoàng sẽ phân một sợi thần hồn ở bên cạnh. Chỉ may mắn không phải bản tôn đích thân tới, nếu không mạch máu áp chế, sợ rằng hôm nay cái đầu của ta cũng không thể ngẩng dậy nổi.
“Huệ Phi nương nương cát tường!”
Đây là hành lễ quy củ nhất của ta từ khi vào cung cho tới nay.
“Quy muội muội tới đây.”
Nàng ta vẫy tay: “Tới nếm thử món bánh đậu xanh mà ta mới làm.”
“Bánh đậu xanh?” Ta cảm thấy cổ họng hơi khô, vậy bánh đậu xanh mà tiểu hoàng đế kia ngày ngày
ném xuống ao là do nàng ta làm?
“Ừ, Hoàng thượng cũng rất thích ăn.”
Huệ Phi nói cười duyên dáng, cầm một miếng bánh đậu xanh đưa đến bên miệng ta.
Ta hé miệng…
Mùi vị ngọt béo quen thuộc lan tràn, quả đúng là tay nghề của nàng ta.
“Rất ngon.”
Tuy rằng ta làm rùa đen chỉ ăn thịt, nhưng được phượng hoàng đút cho ăn thì dù là ném cho hòn đá thì cũng ăn ngon. Dù sao Đỗ Quy Lương ta cũng yêu thích mạnh mẽ.
“Nếu Quy muội muội thích thì mang một hộp về từ từ ăn.” Huệ Phi cười nói: “Hiện giờ Hoàng thượng tới chỗ ta không nhiều lắm, ta làm rất nhiều, cũng ăn không hết.”
Mấy ngày nay Hoàng thượng thường xuyên đến Nguyệt Thú Các, đương nhiên sẽ ít khi đến nơi này.
Nghĩ như vậy, ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Có phượng hoàng ở đây, một con rùa đen nho nhỏ như ta hiển nhiên không có
số làm Hoàng hậu.
Lá gan có lớn đến mấy cũng không dám tranh đoạt số mệnh của chim thần.
Quay đầu chờ đợi chân thân giá lâm, ta lại càng bị lột mai rùa.
“Huệ Phi nương nương giữ lại đi, tối nay Hoàng thượng khẳng định muốn tới.”
“Muội không cần phải an ủi ta.” Huệ Phi xua tay: “Ta và người đã quen biết từ khi còn nhỏ, gặp nhiều hay ít đều không phải việc trở ngại. Huống chi, Hoàng thượng từ nhỏ đã có chí lớn, ai có thể dỗ dành người vui vẻ trong chốc lát thì đều là mong muốn của ta.” Nàng ta nói chân thành tha thiết, không hề giả dối.
Điều này khiến hình tượng của nàng ta trong lòng ta và phượng hoàng lại chồng chéo lên nhau thêm mấy phần.
Nghĩ lại cũng phải, phượng hoàng chọn người, Huệ Phi này bất kể là tính tình hay
vẻ ngoài đều vô cùng xuất sắc.
“Ta chưa từng lừa gạt người khác.” Ta lấy mai rùa ôm ở trước ngực ra: “Ta có thể xem bói, mọi chuyện đều hiện lên quẻ, không thể làm giả được.”
“Quy muội muội, muội hiểu kỳ thuật?” Huệ Phi vô cùng kinh ngạc nhìn mai rùa
trong tay ta, do dự một lát mới đưa tay ra: “Ta nghe nói vật bói toán này không thể bị người ngoài chạm vào dễ dàng, có thật không?”
Mặc dù ta có sở trường về cái này nhưng hoàn toàn dựa vào thiên phú… Còn những quy tắc kỳ lạ kia, hết thảy ta đều không biết.
“Người khác thì ta không biết nhưng cái này của ta thì không phải sợ.” Ta đưa mai rùa cho HuệPhi.
“Mai rùa này sờ vào ấm nhuần nhẵn bóng, bên ngoài
sáng bóng như ngọc, thật sự rất đep.”
Ta được khen đến mức muốn vểnh cái đuôi nhỏ lên, đáng tiếc hiện tại đang là cơ thể con người, chỉ đành ngẩng cao cổ, mỉm cười híp mắt: “Đương nhiên.”
“Quy muội muội có thể thường xuyên đến chỗ này của ta, chẳng trách Hoàng thượng lại thường đến Nguyệt Thú Các, nếu là ta, ta cũng muốn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.