Mỹ Nhân Rùa Đen Tiến Cung Rồi

Chương 8:




Sau khi rời khỏi Vân Lộ Cung của Huệ Phi, ta vội vàng đến Dao Nguyệt trì.
Nửa đường đi, ta bảo Mai Chu nói lại với công công bên cạnh Hoàng thượng rằng rùa đen trong Dao Nguyệt trì đã xuất hiện. Chạy đến Dao Nguyệt trì, nhân lúc xung quanh không có ai, ta nhảy vào trong ao khôi phục lại hình dáng rùa đen.
Ta vô cùng đắc chí ăn con cá nhỏ được nuôi béo tròn
trong mấy ngày nay, sau đó mới nằm bò sang một bên phơi nắng. Đã mấy ngày rồi không phơi mai rùa, dễ chịu quá!
Không biết đã phơi nắng bao lâu, trong
lúc ta thất thần đã cảm thấy có thứ gì đó đập vào đầu. Mở mắt ra, quả nhiên là hắn ném bánh đậu xanh tới.
“Con rùa đen này, rốt cuộc mấy ngày nay ngươi đã ẩn náu ở chỗ nào vui sướng hả?”
Ta cực kỳ cảm động, hắn rốt cuộc cũng nhớ rõ ta là rùa đen.
Mặc dù không tình nguyện nhưng ta vẫn ăn tất cả bánh đậu xanh mà hắn ném tới.
Ồ, đây là mùi vị ngọt béo quen thuộc.
“Trẫm có một khối mai rùa của ngươi, ngươi còn nhớ không?” Hắn lấy khối mai rùa mà ta đưa từ trước ngực ra.
Thế mà hắn lại dát một lớp vàng xung quanh mai rùa và đeo trên cổ. Ta phe phẩy cái đuôi của mình thật cao trong không trung. Ý cười trong mắt hắn dần dần nồng đậm: “Mai rùa này thật sự là của ngươi.”
Hắn chỉ đứng bên cạnh Dao Nguyệt trì trong chốc lát đã có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn đặt mai rùa bên người, thu lại ý cười, chậm rãi rời đi.
Làm Hoàng đế có gì tốt?
Ta nằm bò bên cạnh ao âm thầm suy nghĩ, mỗi đêm cầm đuốc phê duyệt những bản tấu chương giống như đồ bỏ đi, ban ngày cũng không được nhàn rỗi một lúc. Đến khi ta trở vể Nguyệt Thú Các, Mai
Chu đã gấp gáp đến độ chạy vòng quanh sân.
“Tiệp dư, người đã về rồi.”
“Làm sao vậy?”
“Thái hậu muốn gặp người.” Mai Chu sốt ruột nói: “Công công đến mời người đã thay ba chén trà rồi.”
Thái hậu?
Ta vốn định ném mai rùa thăm dò lành dữ nhưng không biết tại sao Mai Chu lại túm tay áo của ta kéo đến trước mặt công công đã chờ rất lâu kia.
“Quy Tiệp dư đã để Thái hậu đợi rất lâu đấy.” Công công sắc mặt trắng hồng, nhìn thấy ta đã âm dương quái khí nói một câu.
“Vậy còn không mau đi?” Ta mỉm cười đáp trả lại.
Trên đường đi, trong lòng ta luôn nghĩ vị công công này uống ba chén trà nhưng sao lại không thấy đi tiểu tiện nhỉ?
Chưa đến một lát sau, công công đã bước đi hoảng loạn, tuy rằng đã cố hết sức kiềm chế nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng. Ông ta không
ngừng quay đầu nhìn ta.
“Quy Tiệp dư…” Giọng nói còn khẽ run rẩy: “Tẩm cung của Thái hậu ở ngay phía trước, nô tài còn có
chuyện khác quan trọng cho nên chỉ đưa Tiệp dư đến đây thôi.” Vừa dứt lời, ông ta nâng góc áo, không màng đến hình tượng mà gấp gáp chạy đến một hướng khác. Ta thu ngón tay niệm thần chú lại, đỡ trang sức lung lay bên tóc mai.
Đỗ Quy Lương ta tu hành ngàn năm, cũng không phải là để xem sắc mặt của những người này mà tới.
Tuy rằng đến nay, trước có long khí của tiểu hoàng đế, sau có thần hồn phượng hoàng của Huệ Phi, nhưng cuối cùng có thể khiến ta chịu tổn thất cũng chỉ có hai người này mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.