Mỹ Nhân

Chương 17:




Nam nhân nói cũng không sai, hắn có hoài nghi như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
“Cầu cậu.”
Tùng Cương đột nhiên nghĩ đến, nếu như nói bọn họ đang gặp gỡ, người này có phải hay không có thể từ tâm đây?
“Anh yêu cô ấy như vậy sao?”
Nam nhân khuôn mặt hơi đỏ lên.
“Tôi cảm thấy cô ấy là người vô cùng xuất sắc.”
“Cô ấy không thể nói chuyện ah.”
“Cô ấy dù có bị như vậy, cũng là một người mạnh mẽ không làm người khác cảm giác nản lòng.”
“Cô ấy là người tương đối tùy tiện, đối với ai cũng là khuôn mặt tươi cười.”
Sau một lúc, Khoan Mạt trả lời: “Nếu là người bình thường mà nói, bất kể là ai cũng sẽ có một phần giảo hoạt đi? Tôi cũng không định phủ định điểm này. Nếu như đây là một phần trong tính cách cô ấy, tôi ngay cả điểm này cũng yêu.”
Nghe được những lời này, Tùng Cương cảm thấy xấu hổ đến mức cả sống lưng như bị thiêu đốt. Vì giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình, Tùng Cương đành phải cúi đầu xuống, ngôn ngữ đơn giản nhưng dứt khoát như xuyên mạnh vào ngực y.
“Bất kể cô ấy là hình dáng gì cậu đều không quan tâm sao?” Thanh âm Tùng Cương có chút run rẩy.
“Chỉ cần là cô ấy, tôi đều cảm thấy yêu.”
Tùng Cương nhắm chặt hai mắt lại, y cần một quyết tâm. Tùng Cương chìm thật sâu vào chiếc ghế, cảm giác trọng lượng thân thể đều bay hết ra ngoài.
“Loại chuyện này cậu cùng cô ấy nói tương đối tốt hơn đi?”
Đột nhiên Khoan Mạt lộ ra biểu tình hoang mang, sau khi trầm mặc rất nhanh, hắn lẩm bẩm một câu, “Tôi không muốn cùng cô ấy cãi vã. Vì thế, nếu có thể từ cậu biết được chân tướng, để tôi vì vậy có thể từ tâm, tôi cũng dự định sau này sẽ không cùng cô ấy gặp mặt nữa.”
Tùng Cương nhún vai.
“Có lẽ cậu cảm thấy như vậy tương đối tốt đi, nhưng là Diệp Tử sẽ nghĩ thế nào đây? Nói gì không muốn cùng cô ấy cãi vã, thật ra cậu chỉ là đang trốn tránh đối mặt với cô ấy đi? Mặc dù cùng người khác tranh chấp không phải chuyện tốt, nhưng đối khi chính là cần điểm này không phải sao?” Tùng Cương đứng lên, “Chuyện còn lại cậu cùng Diệp Tử nói đi. Điều tôi có thể nói chỉ là những thứ này thôi.”
Tùng Cương đem tiền cà phê của mình đặt lên bàn, rời quán. Khoan Mạt cũng không đuổi theo. Lúc Tùng Cương đang ngồi đợi xe điện, thủy chung đặt tay ở chỗ dễ nghe thấy nhất trong túi âu phục. Nhưng là cho đến lúc y sắp về đến căn hộ, điện thoại mới rốt cuộc vang lên. Y không để ý đến những người đang đi qua, liền vội vàng mở tin nhắn ra nhìn.
(Đã lâu không gặp.)
Từ tin nhắn cũng có thể thấy câu này bắt đầu có chút khách khí.
(Xin lỗi lần trước em cố ý đến nhà anh nhưng anh lại để em phải trở về, anh có một số việc vô luận thế nào cũng muốn hỏi em, nếu như thuận tiện có thể gặp mặt không?)
Xem ra lời nói của Tùng Cương đã khiến hắn làm thế này. Tuy rằng Tùng Cương muốn ngay lập tức quay lại với hắn, những vẫn là có chút do dự. Bởi vì vừa rồi Khoan Mạt không chỉ một lần nói anh yêu em, vì thế Tùng Cương mới cảm thấy không có vấn đề, nhưng nếu như nói y chính là Giang Đằng Diệp Tử, Khoan Mạt thật có thể như vừa rồi nói hắn yêu y sao?
Mới vừa rồi tâm tình còn tràn đầy tự tin lập tức trở nên ủ rũ. Y đem điện thoại để lại vào trong túi, trở lại nhà tự suy nghĩ, trong lúc y đang tự hỏi, Khoan Mạt lại gửi tin nhắn tiếp.
(Có lẽ em đang giận anh. Nhưng anh xin em, dù chỉ một lần cũng tốt, hãy nói với anh một chút thôi.)
Cho đến mới vừa rồi thôi, đây là chuyện mà Tùng Cương cầu còn không được, thế nhưng một ngày nó xuất hiện ngay trước mắt, y lại sợ đối mặt.
(Em có một số việc giấu anh. Em muôn nếu như gặp mặt nhất định nói cho anh biết, nhưng lại sợ sau khi nói ra anh sẽ cảm thấy chán ghét em.)
Như vậy gửi tin xong, hồi âm như điện quang hỏa thạch truyền đến
(Bất kể nghe thấy chuyện gì, anh đều sẽ không chán ghét em.)
Từ tin nhắn cũng có thể thấy được sự kiên định của Khoan Mạt. Cho dù như vậy, Tùng Cương vẫn là một lần nữa cường điệu.
(Em cũng biết mình là người không tốt, trong đầu em cũng hiểu coi như bị anh chán ghét cũng là em tự làm tự chịu, nhưng em vẫn là cảm thấy rất sợ.)
Khoan Mạt rất nhanh hồi âm lại.
(Anh không quan tâm em là ai, coi như em có là tội phạm, anh cũng không thể nào ghét em. Coi như em có bí mật gì đó, coi như đó là chuyện không tốt đến mức nào đi nữa, anh cũng muốn cùng em ở đây, cùng nhau chung sống.)
Trong lòng Tùng Cương lại cảm thấy tự tin hơn, nếu như là người đàn ông này có lẽ sẽ không quan trọng. Hắn yêu y, như thế yêu y, cho nên, có lẽ hắn sẽ tha thứ cho y.
(Thường có người nói em xinh đẹp, anh yêu thích cũng chỉ là khuôn mặt của em đi?)
Mặc dù cảm thấy mình rất dài dong, Tùng Cương vẫn là như thế hỏi tiếp.
(Anh cảm thấy em là mỹ nhân. Nhưng so với ngoại hình, hấp dẫn anh hơn hết chính là tâm của em. Chính là tính cách chính trực kiên cường rồi lại vô cùng ôn nhu đã hấp dẫn anh.)
Tùng Cương chậm rãi, không chỉ một lần đọc lại tin nhắn.
(Em cũng yêu anh, cho dù em có là lão bà bà tám mươi tuổi, tiểu hài tử ba tuổi, hoặc là hoàn toàn không xứng với anh, anh cũng có thể giống như vậy yêu em sao?)
Khoan Mạt hồi âm lại khiến Tùng Cương không nén được bật cười.
(Cho dù Diệp Tử tiểu thư trở thành lão bà bà, trở thành tiểu hài tử, bất kể em biến thành hình dáng gì, anh nhất định sẽ tìm ra em, yêu em.)
Không ngừng được dẫn dắt bằng ngôn ngữ yêu, Tùng Cương trả lời.
(Em cũng muốn cùng anh gặp mặt, hãy cùng gặp nhau. Đến lúc đó, em sẽ nói cho anh biết hết mọi chuyện.)
Bọn họ ước định gặp mặt tại đại sảnh của một khách sạn, và chỉ định nơi này chính là Tùng Cương. Mặc dù y cũng định hẹn hắn trong phòng, những cuối cùng vẫn là quyết định gặp mặt ở tầng dưới.
Bọn họ hẹn gặp là lúc bảy giờ, nhưng vì đứng ngồi không yên nên 6 rưỡi Tùng Cương đã đến tiền sảnh. Cho dù đang ngồi trên ghế sofa nhưng y vẫn không thể bình tĩnh được, mỗi lần cửa của nhà hàng mở ra, y cũng sẽ theo bản năng quay đầu nhìn. Thời gian ước định càng đến gần, Tùng Cương càng cảm thấy phiền muộn.
Không muốn cùng hắn gặp mặt, thì cứ thế trở về nhà đi. Cho dù ý niệm này vòng tới vòng lui trong đầu, cũng không chỉ một lần đứng lên, Tùng Cương cuối cùng vẫn là ngồi trở lại trên ghế.
Còn 5′ là đến 7h, điện thoại Tùng Cương đột nhiên vang lên, là tin nhắn của Khoan Mạt, (Anh vẫn chưa làm xong việc, có thể đến muộn tầm 30′, thật vô cùng xin lỗi.)
Tùng Cương hồi âm nói (Không cần gấp gáp, anh đi trên đường nên cẩn thận), vừa thầm nghĩ lấy thân phận nữ nhân nhắn tin, điều này cũng là lần cuối cùng đi. Y ngồi chìm thật sâu trong ghế tự hỏi, y sở dĩ đặt phòng của khách sạn, bởi vì không cách nào trước người khác lấy nữ trang nói chuyện, đồng thời cũng là suy tính chuyện về sau.
Tùng Cương cảm thấy, nếu như Khoan Mạt có thể tiếp nhận y, hơn nữa còn cần y mà nói, y cũng có thể cùng Khoan Mạt lên giường. Y cũng đã chuẩn bị đồ cần thiết cho ân ái của phái nam. Mặc dù y đối với chính bản thân mình như vậy cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng đây là tâm tình thật của y, vì thế cũng không có biện pháp. Y cảm thấy Khoan Mạt có thể tiếp nhận y. Bởi vì nam nhân kia đã nói qua, coi như là lão bà bà hay là tiểu hài tử hắn cũng vẫn giống như vậy yêu y. Nhưng y vẫn là không có cách nào tiêu trừ bất an trong lòng.
Đến 7h15′, trên đại sảnh vang lên tiếng bước chân vội vàng. Quay đầu lại, Khoan Mạt đang hướng phía bên này chạy tới, đồng thời vẻ mặt bất an hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
“Chào buổi tối.”
Y hướng về phía Khoan Mạt đang bối rối vì không tìm được Diệp Tử tiểu thư mà mở miệng.
“Kia, cái đó ….”
“Cậu là cùng Diệp Tử tiểu thư ước định rồi đi? Tôi dẫn cậu lên phòng.”
“Ah, được.”
Khoan Mạt thở hổn hển đi theo phía sau Tùng Cương. Cho dù đã vào thang máy, hô hấp Khoan Mạt vẫn không bình ổn xuống. Bên ngoài cực kỳ hàn lãnh, thế nhưng trên trán hắn lại lấm tấm mồ hôi. Vừa nghĩ tới hắn là bởi vì ước định với mình nên mới chạy tới, Tùng Cương đã cảm thấy nam nhân này thật không nói ra nổi có bao nhiêu khả ái.
“Giang Đằng Diệp Tử tiểu thư ở trong phòng sao?”
Tùng Cương không trả lời, Khoan Mạt cũng không hỏi tới nữa. Ra khỏi thang máy, Tùng Cương dẫn hắn vào trong phòng. Tiến vào phòng, Khoan Mạt quan sát một hồi, sau đó quay lại hỏi Tùng Cương.
“Diệp Tử tiểu thư …. ở nơi nào?”
Nhìn dáng vẻ Khoan Mạt vội vã tìm Diệp Tử, Tùng Cương cho dù hiểu đây là chuyện không có biện pháp, nhưng vẫn là nói không ra có bao nhiêu khó chịu.
“Tôi có lời muốn nói cùng cậu, mời cậu ngồi xuống.”
Khoan Mạt nghe theo lời Tùng Cương, liền ngồi xuống ghế. Ánh mắt hắn bất an nhìn sang bên này.
“Nếu như theo kết luận mà nói, “Giang Đằng Diệp Tử” trong tâm cậu chắc là sẽ không đến nơi này.”
Nam nhân từ trên ghế nhảy dựng lên, cơ hồ muốn bắt lấy cổ áo Tùng Cương tiến lại gần.
“Tại sao? Tôi rõ ràng đã cùng cô ấy hẹn gặp, đã đáp ứng là ở đây ….”
“Cậu hãy tỉnh táo lại, trước cứ ngồi xuống đã rồi hãy nói.”
Tùng Cương đè bả vai Khoan Mạt xuống, cứng rắn đem hắn trở về ghế.
“Tôi vốn là có dự cảm xấu.” Khoan Mạt lẩm bẩm một câu, “Tôi vẫn rất bất an, không biết có phải hay không là thật sự có thể nhìn thấy cô ấy.”
Tùng Cương nhẹ nhàng gõ một cái trên vai hắn, mặc dù đây chỉ mang ý nghĩa an ủi, nhưng Khoan Mạt lại ngẩng đầu, hung hăng căm tức nhìn Tùng Cương.
“Cậu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tùng Cương nhất thời không nói ra lời.
“Tôi là tới gặp Diệp Tử tiểu thư. Tại sao cậu lại ở chỗ này? Chẳng lẽ cô ấy đã chán ghét gặp mặt tôi, không muốn cùng tôi nói chuyện sao?”
“Đó cũng không phải, nhưng là ….”
“Kia là cái gì? Các người quả nhiên là người yêu sao?”
Vốn là Tùng Cương muốn từng bước từng bước giải thích với hắn, nhưng là Khoan Mạt hỗn loạn ngày càng nghiêm trọng hơn.
“Tôi có thể nói cho cậu biết, cậu có thể tỉnh táo nghe sao?”
Khoan Mạt vốn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng lại thôi. Làm tốt chuẩn bị, Tùng Cương chậm rãi thở dài.
“Trên thế giới này vốn là chưa bao giờ có nữ nhân nào tên là Giang Đằng Diệp Tử.”
“Cậu gạt người, tôi không chỉ một lần gặp mặt cô ấy ….”
Tùng Cương cắt đứt lời của nam nhân.
“Giang Đằng Diệp Tử chính là tôi.”
Khoan Mạt nhíu mày, vẻ mặt không hiểu.
“Cô ấy chính là tôi, là bộ dáng khi tôi giả trang thành nữ, lấy tên là Giang Đằng Diệp Tử.”
Vẻ mặt Khoan Mạt lúc này chỉ có thể dùng từ quỷ nhập để hình dung.
“Ở lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi ngẫu nhiên mặc nữ trang. Kia sau đó bất tri bất giác nói không ra được mình là nam nhân, cứ như vậy dây dưa ….”
“Nào có loại chuyện ngu xuẩn như vậy! Khuôn mặt căn bản không cùng một dạng!”
“Giống nhau, có lẽ chỉ là bởi vì không có trang điểm nên thoạt nhìn mới không giống nhau.”
“Còn có tóc dài …”
“Đó là tóc giả, cho nên tôi mới bảo cậu không nên đụng vào tóc tôi sao?”
Khoan Mạt nghiêm túc ngưng mắt nhìn Tùng Cương, sau đó lẩm bẩm một câu “Cậu là đang gạt người.”
“Bởi vì, cô ấy mảnh mai hơn, mềm mại hơn, thanh âm cũng ….”
“Tôi nói không thể nói chuyện là lừa gạt cậu. Bởi vì mở miệng vô luận thế nào cũng nghe ra là thanh âm của nam nhân, vì thế tôi đã nói là mình không biết nói chuyện.”
Khoan Mạt bỗng ôm lấy đầu “Tôi không thể tin nổi, cái gì cũng không thể tin tưởng!”
“Có lẽ cậu không thể nào tin nỗi, thế nhưng đúng là sự thật.”
Hướng về phía nam nhân đang ủ rũ cúi đầu, Tùng Cương tiếp tục nói rõ. Bởi vì y cảm thấy nếu như đem trạng thái lúc hai người gặp mặt, đến tình huống bây giờ cũng nên cặn kẽ nói rõ, Khoan Mạt hẳn là có thể chấp nhận.
“Nếu như cậu vô luận thế nào cũng không thể tin tưởng, tôi có thể ở chỗ này trang điểm. Bất quá đồ dùng trang điểm tôi phải về nhà lấy, vì thế cũng tốn một ít thời gian.”
“Không cần.” Khoan Mạt suy yếu cắt đứt y, “Tôi hiểu Diệp Tử tiểu thư chính là cậu, cứ như vậy, cô ấy cho nên sẽ trở về nhà cậu, cùng với những vấn đề kì quái khác cũng có thể lấy được đáp án.”
Tùng Cương bởi vì đối phương chấp nhận được việc mình cùng Diệp Tử là một người mà thở phào nhẹ nhõm.
“Thật ra tôi không tính toán lừa gặt cậu. Nhưng là, dù sao tình huống gặp mặt cũng tương đối đặc thù, tôi vẫn không có cách nào đem chân tướng nói ra khỏi miệng. Thật xin lỗi. Bởi vì tôi sợ cậu biết tôi có hứng thú giả nữ loại này mà xem thường tôi.”
Khoan Mạt cúi thấp đầu thủy chung không có ngẩng lên.
Điện quang thạch hoả [电光石火] Cũng hay được viết sai thành “Điện quang hoả thạch” [电光火石]: Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định. (Trích bên nhà Phong Nhã Lâu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.