Mỹ Nhân

Chương 2:




Nam nhân đưa Tùng Cương lên tầng thượng của một khách sạn cao cấp uống cocktail. Y nhẹ giọng khuyên hắn uống in ít rượu, sau đó hai người cùng nhau tán gẫu trên trời dưới biển, sự việc này nọ rời rạc nhưng vẫn đầy hứng thú.
“Thanh âm của cô thật trung tính.”
Nghe nam nhân nói vậy, tâm Tùng Cương thoáng run rẩy, nhưng rất nhanh đã trả lời ” Bởi vì tôi bị cảm lạnh” rồi thản nhiên bỏ qua. Y tính toán về bề ngoài có thể thực hoàn mỹ, nhưng đối với thanh âm thì Tùng Cương cũng không có cách nào. Vừa nghĩ đến nếu còn tiếp tục nói nữa ắt sẽ bị lộ, Tùng Cương đành phải ngặm chặt miệng, thế nên để giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng, y liền liều mạng uống rượu a uống rượu. Bởi vì bình thường, Tùng Cương đều gọi bia là chính, cho nên thể chất y không quen với rượu cocktail này nọ, chỉ vừa uống vài ly đã lăn ra say như chết.
“Oa a a!”
Tiếng kêu sợ hãi của nam nhân làm y giật mình mở mắt, khi tỉnh táo lại thì thấy hai người đang cùng ở trên giường của một phòng khách sạn, váy bị xốc lên, còn nội y thì bị kéo xuống.
“Cô, cô là nam nhân!?”
Tùng Cương chỉ cảm thấy máu trong toàn cơ thể như ngưng lại. Cuống quít kéo nội y và váy xuống giường, nhưng bởi vì uống rượu say, lại đi giày cao gót, cho nên y không thể đứng vững, thoáng cái liền ngã lăn trên mặt đất.
“Cái đồ biến thái hỗn đản! Cư nhiên dám lừa người!”
Nam nhân xanh mặt đánh tới, nắm ngực Tùng Cương lắc lắc đến mức hai tai y nở hoa. Lúc nắm lấy tóc y, tóc giả rớt xuống, thừa dịp nam nhân sửng sốt, Tùng Cương dồn hết sức đẩy hắn ra. Y nhặt lên bộ tóc giả rồi chạy nhanh ra khỏi phòng, đến trước thang máy lại ngã hai cái, cuối cùng dứt khoát cởi giày cao gót ra đi chân trần. Đứng cùng y trong thanh máy là một người phụ nữ, nhìn thấy tóc giả trong tay y liền giật mình. Tuy rằng y có đội lại tóc giả ngay tại chỗ, nhưng vì không có gương nên không biết trông mình thực kỳ cục đi.
Y loạng choạng ra khỏi khách sạn, bởi vì cảm thấy ghê tởm nên tìm chỗ để ói ra, lúc này Tùng Cương không biết đã đem giày ném ở nơi nào, vừa nghĩ đến chuyện bị nam nhân ẩu đả, toàn thân cứ vậy mà liên tục phát lãnh. Y cũng biết chính mình làm những chuyện như vậy là không bình thường, thế nhưng cho đến bây giờ cũng không nghĩ bản thân sẽ có ngày phải trở thành đối tượng của bạo lực. Đây gọi là gì a? Gieo nhân nào gặt quả đấy? Nhưng mà…y căn bản không có đáng bị như vậy… Thực hận không thể lập tức trở về nhà, cởi bỏ đống quần áo nữ nhân này ra. Tùng Cương ôm chặt cánh tay đang không ngừng run rẩy của mình, thì thào như một kẻ điên, cả đời… cả đời này… cũng không muốn mặc lại nữ trang nữa!
Ví tiền cùng túi xách bị bỏ quên ở phòng trong khách sạn, không có tiền mặt, y cũng vô pháp gọi taxi. Mặc dù y rất muốn nhờ bằng hữu quay lại đưa tiền, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại đúng hôm nay quên mang điện thoại di động. Coi như hết, Tùng Cương cười khổ, hơn nữa y căn bản cũng không đủ dũng khí để gặp mặt bằng hữu ni, đang trong cái dạng này, còn mặt mũi đâu để gặp người khác kia chứ? Nếu như bọn họ cũng giống nam nhân kia đối y mắng chửi “Biến thái” mà nói, ha hả, Tùng Cương ngửa mặt lên trời cười hai tiếng, y liền tình nguyện đi tìm cái chết!!
Ngay cả khi y mệt mỏi quỳ gục bên vệ đường, cũng không có bất luận một ai chịu ngừng lại hỏi thăm. Ngược lại nếu trên người vận trang phục đắt tiền, gương mặt điểm trang tinh xảo, lại chẳng kéo theo hàng đống nam nhân chạy theo ni … Vừa nghĩ, y lại cảm thấy có chút chua xót, bề ngoài a, chẳng phải chỉ là lớp mặt nạ giả dối hay sao?
Đúng lúc ấy một đám người đi qua, loáng thoáng bên tai một thanh âm quen thuộc, Tùng Cương theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Phúc Điền.Hắn đứng giữa một đám người tầm bảy tám nam nữ, chắc là bạn đồng nghiệp tan ca rủ nhau đi uống vài chén. Phúc Điền mặc áo sơ mi ngắn tay, đeo một chiếc cà vạt màu xanh. Hắn quét mắt qua Tùng Cương, nhưng rất nhanh lại dời đi đường nhìn, liền như thế đi qua trước mặt y.
Tuy rằng nếu thật sự bị phát hiện thì rất đau đầu, nhưng cứ như vậy lướt qua mặt nhau không nói một câu cũng khiến Tùng Cương cảm thấy khó chịu. Thế nhưng y căn bản không trách Phúc Điền, nếu như đổi lại là chính mình mà nói, trên đường gặp nữ nhân xa lạ uống say ngồi xổm trên mặt đường, căn bản cũng sẽ đến liếc cũng không thèm liếc đi!
Tùng Cương tự an ủi bản thân, cũng may là hắn không nhìn mình. Nếu như hắn để ý một chút, phát hiện ra nữ nhân này chính là mình a, đảm bảo là sẽ vô cùng vô cùng khinh thường.Nếu chỉ bị khinh thường không thôi thì đã hoàn hảo, giả sử hắn đi nói với các đồng nghiệp khác, không biết sẽ tạo ra cái nghiệp gì nữa. Bọn họ chẳng qua chỉ vì mối quan hệ trong công ty mà thỉnh thoảng cùng nhau đi uống vài chén, thực ra trong lòng Tùng Cương cũng không mấy tín nhiệm Phúc Điền.
Cảm giác có muôn vàn hạt nước nho nhỏ chảy xuống gò mà, thì ra là mưa rồi, nước mưa lúc đầu còn rơi nhè nhẹ, sau đó đột nhiên lớn lên, hắt vào người y lạnh buốt. Tùng Cương cảm thấy ngày hôm nay của mình thật thảm quá mức, đang ra sức than thân trách phận, chợt làn nước như bị vật gì chặn lại, một luồng hơi ấm mãnh liệt xộc tới, y ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sáng như sao đang nhìn mình. Đó là một người đàn ông ước chừng khoảng ba tư ba lăm tuổi, bề ngoài không có gì xuất sắc, cà- vạt có điểm lệch sang bên phải, thoạt nhìn cực kỳ quen mắt. Ân, hóa ra là nam nhân vừa mới đi cùng Phúc Điền.
“Cô không sao chứ?”
Tùng Cương vừa định nói không có việc gì nhưng rồi lại đem lời nói nuốt trở về trong bụng, nhìn sắc mặt cùng giọng nói ẩn ẩn thương xót kia, là hắn nghĩ mình đang gặp rủi ro? Vậy thì… khóe miệng hơi nhếch lên, y nhè nhẹ gật đầu.
“Cái này, tôi mới vừa rồi nhìn thấy cô …… Nếu như không ngại, tôi đưa cô về được không?”
Này đương nhiên là chuyện cầu còn không được rồi, Tùng Cương ra sức gật đầu. Đối phương ngượng ngùng một chút, sau đó rụt rè đưa tay ra, người này… ha hả, có chút đáng yêu ni. Tùng Cương cũng nắm lấy bàn tay ấy, tuy rằng cảm thấy điểm điểm ôn nhu cùng ấm áp, nhưng trong lòng y thực vẫn còn chút nghi ngờ, tên này không phải muốn thừa dịp đưa nữ nhân say rượu về nhà sau đó phóng một cước thẳng lên giường đi?
“Giày của cô làm sao vậy?”
Hắn rất nhanh liền chú ý đến đôi chân để trần của Tùng Cương. Nếu nói là do chạy trốn nam nhân mà rớt mất nhất định sẽ rất kỳ quái, vì vậy Tùng Cương chỉ có thể khe khẽ lắc lắc, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó liền cởi giày của mình ra.
“Tuy rằng cô có thể cảm thấy hơi khó coi, nhưng chung quy so với giẫm lên vật gì rồi bị thương thì vẫn là tốt hơn, tôi còn đi tất, cô… cô cứ đi vào.”
Tùng Cương cảm thấy làm phiền người khác như vậy thật là không tốt chút nào, vì vậy vội vàng lắc đầu, nhưng nam nhân kiên quyết nắm giầy trên tay, ánh mắt chân thành, y do dự nửa ngày, cuối cùng đành thuận theo ý tốt của hắn, cúi mình xỏ giày vào chân. Đôi giầy này so với chân y lớn hơn vài cỡ, lại hoàn toàn không phù hợp với váy áo trên người, nhưng giờ phút này, Tùng Cương lại cảm thấy thực ngọt ngào thực dễ chịu.
Đến bãi đỗ xe taxi, Tùng Cương lại càng khó xử. Y dù muốn đi xe về nhưng lại không có tiền, cho nên bất kể nam nhân như thế nào đối y nói “Lên xe đi”, y cũng không chịu di chuyển. Lúc này, những khách đang đợi xe bắt đầu tức giận, kêu to “Không lên xe thì đi sang một bên mà nói chuyện”. Vì vậy hai người không thể làm gì khác đành đứng sang một bên.
“Cô không muốn về nhà sao?”
Nam nhân dùng vẻ mặt khó hiểu hỏi y, Tùng Cương chỉ biết lắc đầu.
“Cô từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì ….”
Tùng Cương đột nhiên nắm lấy tay hắn, một chiếc ô trong suốt rơi xuống mặt đường. Y mở lòng bàn tay hắn ra chậm rãi viết xuống.
(“Tôi không thể nói chuyện”)
Nam nhân giật mình nhìn Tùng Cương.
(“Bởi vì tôi không có tiền, cho nên không thể ngồi xe taxi.”)
Nhặt chiếc ô từ dưới đất lên, lấy khăn giấy lau sạch bùn đất dính trên thân ô, nam nhân dịu dàng mỉm cười, sau đó đưa Tùng Cương đứng xuống cuối hàng.
“Nhà cô ở đâu, viết ra được không?”
Nam nhân đưa cho y cuốn sổ nhỏ và chiếc bút bi, kiên nhẫn đợi Tùng Cương viết địa chỉ nhà. Đến lượt bọn họ, hắn trước đưa Tùng Cương lên xe, sau đó đưa tờ giấy ghi địa chỉ nhà của y cho tài xế.
“Muốn đến chỗ này hết bao nhiêu tiền?”
“Ước chừng năm ngàn!” Lái xe trả lời. Nam nhân lấy ví đem sáu ngàn và tất cả tiền lẻ kín đáo đưa cho Tùng Cương.
“Cô ấy không thể nói, nếu có chuyện gì thì hãy viết ra giấy.” Nam nhân nói xong, lộ ra bộ dáng cười tươi với Tùng Cương. “Nhà tôi ở hướng khác, cô trên đường trở về nhớ cẩn thận.”
Hắn nói xong liền quay đi, Tùng Cương muốn đưa tay kéo hắn lại, nhưng cửa xe đã đóng mất rồi, y đành ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng sau ô cửa kính nhạt nhòa. Tùng Cương vô thức cầm chặt tiền trong tay.
Thứ hai, Tùng Cương liều mình chạy hết nghiệp vụ công tác để đẩy hết thời gian, giữa trưa trở về công ty một chuyến, y quyết định đến tầm trưa là phải hoàn thành hết mọi việc ni.
“Kỳ quái, sao cậu lại tới đây?” Phúc Điền rất nhanh liền chú ý đến y.
“Trưởng phòng gọi tôi đến để bàn bạc một số việc….” Tùng Cương một bên nói một bên nhìn xung quanh căn phòng, tìm kiếm người đàn ông hôm thứ sáu. Hắn nếu làm cùng một chỗ với Phúc Điền, như vậy khả năng tìm được người ở khoa hành chính tổng hợp là vô cùng lớn. Ngó a ngó, liếc a liếc, ha! Tìm được rồi! Nam nhân cho y mượn tiền hôm thứ sáu đang ngồi ở bàn làm việc nơi cuối phòng.
“Người ngồi ở góc tên là gì vậy?”
Phúc Điền nhìn theo hướng tay của y, lập tức thô lỗ nói: “Cậu tìm tiểu tử kia có chuyện gì?” Phúc Điền thái độ vô cùng khó chịu làm Tùng Cương thấy có điểm không đúng.
“Cũng không phải là có chuyện gì ….”
Phúc Điền nắm lấy âu phục Tùng Cương, đem y túm đến gần bên người mình nói: “Đó chính là Khoan Mạt” Cái tên này làm Tùng Cương thoáng cái hiểu rõ ngay, đó chính là cái kẻ mà bốn tuần trước Phúc Điền đối với chính mình oán trách nửa ngày.
“Hắn chính là tên đó?”
Phúc Điền cau mày gật đầu. “Thấy hắn mình liền tức giận, vì thế điều hắn đến chỗ ngồi cuối phòng để khỏi phải nhìn thấy ni.”
Hai người cùng nhau nói chuyện, thời gian thực sự trôi rất nhanh, chưa gì đã đến giờ làm việc buổi chiều rồi.Đúng lúc Tùng Cương cảm thấy có chút uể oải, Khoan Mạt chậm rãi đứng lên đi về phía bên này, tim y chợt đập bịch một cái, sau đó không tự chủ mà mặt đỏ bừng bừng, hắn liệu có nhận ra mình chính là nữ nhân hôm thứ sáu hay không nha? May mắn sao Khoan Mạt không nhìn qua Tùng Cương mà đi thằng đến trước mặt Phúc Điền.
“Tôi đã chỉnh lại tài liệu theo đúng ý anh rồi.”
Phúc Điền dường như rất không kiên nhẫn, đưa tay tiếp lấy, sau đó rất nhanh rút về, “Tôi không phải bảo sáng sớm phải hoàn thành xong đưa tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.