Mỹ Nhân

Chương 7:




Bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc, Tùng Cương cũng không biết phải làm gì lúc này, chỉ có thể chờ hắn tiếp tục nói.
“Thực sự rất xin lỗi, anh biết như vậy sẽ làm em vô cùng khó xử, nhưng vẫn muốn cảm ơn em vì từ trước đến nay vẫn luôn đồng ý cùng anh nói chuyện, tạm biệt ….”. Dù đã nói xong câu cuối cùng, Khoan Mạt vẫn là chậm chạp không chịu dập máy. Bởi vì cảm thấy nếu lúc này tắt máy trước có vẻ không tốt lắm, nên Tùng Cương chỉ có thể đợi hắn, đúng lúc, nghe thấy thanh âm đối phương truyền đến “Cái này”, “Em có thể tắt máy trước được không?”
Tùng Cương đáp ứng, trong nháy mắt cả người như trùng xuống, lúc này y mới giật mình cảm giác được sự tịch mịch không nói nên lời của bản thân, rõ ràng chính y là người chủ động muốn chia tay trước, thế nhưng trong lòng vẫn là không có cách nào không để ý đến?
Sáng thứ hai đến công ty, Tùng Cương ở tầng một đọc thông báo mới hiểu tại sao thái độ hôm trước của Khoan Mạt lại kì quái như vậy.
------------
| Thông báo Khoan Mạt phòng hành chính tổng hợp |
| 25 tháng 10 |
| Điều nhiệm đến sở nghiên cứu sông Tùng Diệp |
------------
Tùng Cương không thể tin vào mắt mình nhìn lại thông báo điều lệnh một lần nữa, sở nghiên cứu sông Tùng Diệp chủ yếu là tiến hành khai thác bộ môn nghiên cứu và phát triển, dù làm nhân viên kỹ thuật bên ngoài cũng không có ý nghĩa gì, vì thế nếu như là nhân viên bình thường phải đến đó làm việc mà nói, trên thực tế chính là bị giáng chức, hơn nữa cuối cùng vẫn là số phận bị giảm biên chế.
Nếu biết trước mọi chuyện như vậy…. Tùng Cương bắt đầu thấy hối hận về việc chia tay ngày hôm qua với Khoan Mạt, hắn bởi vì bị cắt chức mới chán nản như vậy, vì thế mới nói muốn gặp y, nhưng y chẳng những không an ủi hắn, ngược lại còn nói dổi hắn là đã có người yêu.
Tùng Cương bỗng cảm thấy trong ngực một trận đau đớn, nếu như biết sự việc là như vậy y tuyệt không bao giờ nói cái gì mà không muốn cùng trao đổi mail nữa hay là y đã có người yêu, Tùng Cương thậm chí còn cho rằng dù một lần nữa giả nữ để gặp mặt hắn cũng không vấn đề gì, nếu như vậy ít nhiều có thể an ủi được hắn ….
Nghe thấy tiếng Phúc Điền ở đằng sau, Tùng Cương nghiêng đầu nhìn, hắn và ban tiếp tân đang chào hỏi nhau, sau đó liền đi thẳng tới bảng thông báo ở bên cạnh.
“Chào buổi sáng.”
Tùng Cương cùng hắn chào hỏi, hơn nữa ánh mắt cũng chạm nhau, nhưng đối phương lại cố tình coi như không thấy sự hiện hữu của y.
“Uy! Phúc Điền.”
Cho đến khi Tùng Cương kêu tên, hắn rốt cuộc mới dừng lại.
“Có chuyện gì? Tôi đang rất bận.”
Vào công ty làm cùng một thời gian nên bọn họ vốn là khá thân thiết, nhưng lúc này hắn lại tỏ ra thái độ lãnh đạm khác thường. Có vẻ như tâm tình hắn đang không tốt cho lắm, Tùng Cương ở trong đầu âm thầm tặc lưỡi.
“Tôi có một số việc muốn hỏi cậu, tối nay đi ăn với nhau nhé?”
“Buổi tối tôi đã có hẹn.” Đối phương kiên quyết cự tuyệt.
“Vậy ngày mai có thể đi.”
“Ngày mai tôi cũng có việc, gần đây tôi rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian rảnh, chúng tôi cũng không giống như các cậu lúc nào cũng nhẹ nhõm tự tại như vậy.”
“Vậy lúc nào cậu rảnh? Một tháng sau? Hay là một năm?”
Phúc Điền tỏ vẻ mặt giận dữ, “Nhân cơ hội này tôi cũng muốn nói rõ với cậu, tôi căn bản không muốn nói chuyện với cậu.”
“Làm sao vậy? Tôi có làm gì sai với cậu sao?”
Mấy tuần này, bọn họ gần như là không liên lạc với nhau, nói cũng không có cách nào nói được, Tùng Cương cũng không nghĩ ra vì sao Phúc Điền lại chán ghét y.
“Tôi vốn đánh giá cao cậu, cũng thừa nhận cậu rất có thực lực, nhưng bởi vì mình có năng lực làm việc tốt, liền làm người khác mất hứng cũng thật không thích hợp đi?”
Tùng Cương không hiểu chút nào “Ah” một tiếng.
“Cậu đối với bạn gái tôi làm chuyện quá đáng đi, kiên quyết nói cô ấy đã làm chuyện mà cô ấy không làm, hại cô ấy xấu mặt trước đồng nghiệp.”
Tùng Cương lúc này mới hiểu Phúc Điền nói tới là chuyện Cương Lâm trốn tránh trách nhiệm nửa tháng trước, “Cậu nói là chuyện photocopy tài liệu sao?”
“Không sai, đó mới là khó khăn, cô ấy khóc nói muốn xin nghỉ việc, tôi cẩn thận nghe cô ấy nói xong mới biết cậu đối với cô ấy đặc biệt lãnh đạm.”
Tùng Cương nhíu mày. Cái gì có lãnh đạm hay không lãnh đạm, y là bởi vì yêu cầu công việc mà cả ngày đều phải đi gặp khách hàng bên ngoài, đối công việc của Cương Lâm căn bản không có cơ hội tiếp xúc, cô ta là loại người mà có thể thản nhiên như không có chuyện gì đêm đổ trách nhiệm lên đầu người khác, vì thế lúc nói dối đương nhiên cũng không có cảm giác áy náy gì, cô ta kể lại với bạn trai là Phúc Điền, nhất định cũng đã bóp méo sự thật, tranh thủ đồng tình của người khác đi? Lúc này, nếu như y nổi giận bác bỏ lời nói của cô ta, trái lại chỉ phản tác dụng, có khi còn làm Phúc Điền tức giận hơn.
Tùng Cương tránh khỏi tầm nhìn Phúc Điền cúi đầu, “Tôi không cố tình đối với cô ấy như thế nào cả …. Hơn nữa gần đây tôi ra ngoài làm việc tương đối nhiều, căn bản không có thời gian cùng cô ấy nói chuyện, nếu tôi để lại cho cô ấy ấn tượng không tốt, tôi sẽ đi xin lỗi.”
Thấy Tùng Cương thẳng thắn xin lỗi, thái độ lạnh băng của Phúc Điền cũng giảm đi một chút, “Cậu có thể hiểu là tốt rồi, cô ấy là người rất nhạy cảm, sau này mong cậu cũng cẩn thận một chút.”
Mặc dù Tùng Cương không cho rằng nữ nhân có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà thoải mái hãm hại đồng nghiệp thì có chỗ nào nhạy cảm hay tinh tế, thế nhưng y vẫn là cái gì cũng không nói, dù sao đối với nam nhân khi yêu, nói cái gì cũng là vô ích.
“Thật là ngại.”
“Quên đi quên đi.”
Lặp lại lời xin lỗi một lần nữa, làm Phúc Điền vốn đối với y không thích hòa hoãn đi rất nhiều. Tùng Cương nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là đến giờ làm.
“Là như này, có một số việc tôi nghĩ nên nói với cậu một tiếng, là về chuyện của cô ấy, tôi cũng có chút để ý, đang do dự có nên bảo cậu hay không, thế nhưng nếu cứ giữ im lặng thì cũng không thích hợp …..”
Cố ý gợi hứng thú Phúc Điền xong, Tùng Cương nhìn đồng hồ “Đã giờ này rồi sao? Vậy chuyện còn lại để lần sau nói đi.”
“Uy uy! Cậu chờ một chút!”
Đối phương rõ ràng đã cắn câu, khi Tùng Cương đi đến cửa thang máy, Phúc Điền liền đuổi theo.
“Cậu như thế nào như vậy? Chưa nói hết một nửa đã đi! Đây chẳng phải là làm người khác rất tò mò sao? Cô ấy thế nào?”
“Thế nhưng đã bắt đầu vào giờ làm.” Tùng Cương khoa trương nhìn đồng hồ.
“Như vậy tối nay cũng không có vấn đề gì, chúng ta vừa đi ăn vừa nói cũng tốt.”
Người này rõ ràng mới vừa rồi còn nói có việc từ chối Tùng Cương, bây giờ thái độ lại thay đổi 180 độ.
“Ah, nhưng buổi tối không phải cậu đã có hẹn sao?”
“Không quan trọng nữa.”
Lúc hai người đang nói chuyện đã là 8 rưỡi, thấy đã đến giờ vào làm, Tùng Cương và Phúc Điền cuống quít chạy vào thang máy.
“Chờ khi nào kết thúc công việc tôi gọi điện cho cậu, quyết định thế đi.”
Thấy Phúc Điền xác định vỗ vai mình, Tùng Cương cười cười. Đến tầng năm y ra khỏi thang máy, buông cặp đi tìm Diệp Sơn, “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, tí nữa cùng nhau đi ăn trưa nhé? Tôi mời.”
Thời tiết tháng mười, không quá lạnh cũng không quá nóng, đối với Tùng Cương là mùa mà cầu còn không được, bởi vì không giống như mùa hè lo lắng người đầy mồ hôi, cũng không giống như mùa đông lạnh đến thấu xương.
Không khí hơi lạnh, Tùng Cương và Phúc Điền sóng vai vốn là định đi uống rượu, song đối phương đột nhiên nói tháng này không có tiền, vì vậy liền đổi thành nhà hàng trước trạm xe.
Vốn là Tùng Cương cũng có thể mời hắn, nhưng Phúc Điền là loại người mà khi người khác thiếu hắn thứ này nọ sẽ phải nhớ rõ ràng, nhưng khi hắn thiếu người khác đồ liền vĩnh viễn quên sạch sẽ, cho nên Tùng Cương liền nói tôi cũng thế rồi đi đến nhà hàng.
Vừa mới ngồi xuống, Phúc Điền liền khẩn cấp nói vào chủ đề chính, “Cậu nói chuyện của cô ấy…..”
“Cậu không cần phải gấp gáp như vậy! Trước gọi thức ăn đã. Đúng rồi, tôi cũng vừa đúng lúc muốn hỏi cậu, nhưng trước tiên có thể để tôi chọn món ăn rồi nói không?” Cố ý bỏ thêm một câu như vậy, y chắc chắn rằng Phúc Điền cũng không thể không biết xấu hổ mà nhất quyết cướp lời y. Tùng Cương vừa gọi món ăn xong hắn liền hỏi: “Cậu muốn nói là chuyện gì?” Ngữ khí gấp gáp cho thấy hắn đang rất muốn nhanh chóng trả lời đề tài của y để sau đó nói về bạn gái của mình.
“Tôi nghe nói cái người mà cậu ghét, gọi là Khoan Mạt phải không? Nói là muốn đổi đi nơi khác, vậy lần thay đổi này hẳn là bị giáng chức đi?’
Phúc Điền lẩm bẩm một câu chính xác, sau đó gãi gãi tóc, “Kết quả phân công như này là do thành tích cùng thái độ làm việc của hắn từ khi bắt đầu vào công ty đến nay, tôi nghĩ bộ phận nhân sự điều hắn đến đấy là tương đối thích hợp đi?”
Thành tích còn chưa tính, nếu như chỉ nói đến thái độ làm việc thì hắn chắc chắn là tốt hơn nhiều người đi, Tùng Cương thầm nghĩ.
“Chẳng qua, Khoan Mạt cũng không có lớn tuổi quá đi? Nhin bề ngoài cũng chỉ khoảng ba hai?”
“Ba mươi ba.”
“Nếu như nói đến vấn đề tiền lương, lần đầu cắt giảm chắc cũng chỉ một chút thôi phải không?”
Phúc Điền giống như chuyện không liên quan đến mình lẩm bẩm một câu “Ai biết”, sau đó nhún vai, “Đó là công việc của bộ phận nhân sự đi?”
“Thế nhưng báo cáo thái độ hẳn là do cậu là thủ trưởng ah, nói cách khác cậu viết vậy là tương đối hà khắc đi?”
“Ah, cậu quả nhiên nhìn ra được?” Phúc Điền dường như rất cao hứng nhìn Tùng Cương, “Tôi lần này mới biết thì ra người của ban nhân sự cũng nhìn ra những điều đó, bởi vì tôi rất chán ghét thằng nhóc đó, vì vậy viết cũng khá độc.”
Chuyện có thể ảnh hưởng đến cả đời người khác, cư nhiên lại chỉ xuất phát từ cảm nhận tốt xấu của hắn mà loạn viết, mặc dù đối với thái độ khinh thường của Phúc Điền vô cùng tức giận, nhưng ngoài mặt Tùng Cương vẫn chỉ là lên tiếng phụ họa nói một câu: “Ah.”
“Dù là ngu ngốc đến cỡ nào cũng thấy rõ đây là rõ ràng là xuống chức, vì thế lần này ngay cả tiểu tử kia cũng hiểu ra được nên rất ủ rũ chán nản, vừa nghĩ đến năm ngày nữa không phải nhìn thấy mặt hắn, tôi cũng cảm thấy có chút đồng tình với hắn.”
Cái gì đồng tính bất đồng tình, hại hắn đến như thế này không phải do ngươi sao? Tùng Cương hận không thể nắm lấy cổ áo hắn để hảo hảo giáo huấn một phen.
“Đúng rồi, cuối cùng chúng tôi quyết định tổ chức cho Khoan Mạt một bữa tiệc chia tay vui vẻ, hình như là cấp dưới của hắn bày ra, còn tôi thì cảm thấy mấy thứ này có làm hay không cũng chẳng sao cả. Cậu thử nghĩ xem, nếu đã là bị xuống chức, còn làm như vậy nhiệt liệt vui mừng đưa tiễn, không phải là rất đáng ghét sao? Cũng định là cứ như vậy không quản hắn, thế nhưng chính là lại có bao nhiêu người nhiều chuyện, thật là! Vốn cũng chưa có bao nhiêu tiền, vì sao còn phải vì đưa tiễn tiểu tử kia mà phải trả tiền ah! Thật là không hợp lý!”
Nghe hắn nói câu cuối cùng không hợp lý, Tùng Cuơng cảm thấy toàn thân vô lực. Tại sao lại để tên này làm giám đốc? Y nhịn không được hoài nghi khoa hành chính tổng hợp này bị thần kinh, tuy rằng hắn công tác coi như cũng không tệ, thế nhưng trên phương diện nhân phẩm thì căn bản là zero!!!
Đúng lúc này, thức ăn được đưa lên, hai người tạm thời dừng nói chuyện. Tùng Cương tuy nhìn là thản nhiên ăn cơm, nhưng vị giác như bị lửa giận chi phối, cơm ăn trong miệng nửa điểm tư vị cũng không có, y đã lâu cũng không có phẫn nộ như vậy, uống một lúc nửa chai bia, Phúc Điền thở dài.
“Chẳng qua, thằng nhóc Khoan Mạt kia cũng có một chút làm người ta để ý, đại khái là trước đây không lâu, một người trong văn phòng nói nhìn thấy hắn đi cùng với một đại mỹ nhân, hơn nữa không phải loại xinh đẹp giống như bình thường, mà là một mỹ nhân đạt đến trình độ làm người ta khuynh đảo. Lúc hỏi tiểu tử này, hắn vẫn là không chịu gật đầu.
Khoan Mạt là một người siêu cấp nghiêm túc, nam nhân này đã nói yêu y, tuyệt không có khả năng đi cùng người con gái khác ở bên ngoài, vì thế Tùng Cương tin chắc “đại mỹ nhân” này chính là y.
“Tỉnh táo lại mà suy nghĩ một chút, dạng như Khoan Mạt làm sao có thể có cái gì gọi là mỹ nhân bằng hữu, tướng mạo bình thường, kiểu tóc lỗi thời, tây trang cũng vĩnh viễn là một dáng vẻ, tôi ngược lại cảm thấy nữ nhân kia hơn phân nửa là gái tiếp rượu, tiểu tử này chắc là khách của cô ta, nếu nói như vậy, hắn không phải là không chịu giới thiệu cho người khác mà là nói cũng không xong.”
Tiểu tử này rốt cuộc muốn chê bai Khoan Mạt đến trình độ nào mới cam tâm ah!
“Đúng rồi, ở buổi chia tay đem điểm này ra nói cũng là một chủ ý không tệ! Buộc hắn phải gọi điện cho cô gái kia, sau đó ép hỏi nghề nghiệp của cô ta! Oa, chỉ là nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi!”
Tùng Cương đem bia uống sạch sau đó “Đương” một tiếng đặt trên bàn, Phúc Điền giật mình quay đầu lại nhìn hắn.
“Cậu làm sao vậy?”
“Ah, thật ngại, uống cạn bia.” Tùng Cương một hơi uống hết cốc thứ hai Phúc Điền đưa tới.
“Các cậu định làm buổi chia tay tiểu tử kia ở đâu?”
“Cậu hỏi địa điểm sao? Đường phía đông bên kia có nhà hàng “Mục a • tư lan”, hình như là ở chỗ đó, mà cậu hỏi cái này để làm gì?”
Tùng Cương khẽ thở dài, “Lần sau phòng chúng tôi cũng tổ chức buổi chia tay, vì thế muốn tham khảo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.