Tiểu *** tặc chết tiệt lại dám dẫn ngựa vào thành Ngân Lạc gần đó.
“Ngươi muốn mang ta đi đâu?” Hoàng Phủ Thành lạnh giọng quát.
Tiểu *** tặc kia nghiêng đầu nghĩ, chớp chớp đôi mắt phượng hẹp dài, “Tiểu mỹ nhân, vậy là làm khó ta rồi, nên đi đâu đây?” Hắn nhìn bốn phía xung quanh một chút, “Ta nhớ gần đây hình như có một… Phân Liễu sơn trang! Tới Phân Liễu sơn trang là được rồi!”
Phân Liễu sơn trang? Hắn là người của Trang gia?
Phân Liễu sơn trang là một trong những tòa thành nhỏ của Trang gia nằm phía bắc thành Ngân Lạc, quản lý khu vực buôn bán phía bắc của Trang gia. Trang gia là gia đình buôn bán lớn nhất nước Đại Ân. Có người nói Trang gia không chỉ giàu hơn quốc khố mà còn thanh danh vang dội trong chốn võ lâm. Nhìn võ công của tiểu *** tặc này xem ra lời đồn quả không sai. Hiện nay Trang gia do con trưởng Trang Nhất lèo lái. Trang Nhất có thủ đoạn cay độc, làm việc cương quyết, trong giới làm ăn có biệt danh là “Diêm La mặt lạnh”, nhưng vẫn là một nam tử hán. Dưới Trang Nhất có Trang Nhị, Trang Tam, Trang Tứ, đều là một đống sâu mọt phóng túng trong chốn ăn chơi, đầy tai tiếng, không so được với một ngón tay của đại ca bọn họ.
Hắn nhìn Trang Ngũ, đại khái cũng như Trang Nhị, Trang Tam, Trang Tứ, cũng là một con sâu nhỏ *** đãng! Hoàng Phủ Thành kết luận trong lòng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ta sẽ khoét mắt ngươi!” Chỉ thấy Trang Ngũ trừng lớn mắt, tàn bạo trừng lại những ánh mắt mê đắm xung quanh. Lúc này y mới phát hiện thì ra có nhiều người nhìn trộm mỹ nhân trong lòng y như vậy, thật sự là không thể tha thứ!
Thật ra nói là ở trong lòng thì có chút miễn cưỡng. Thân hình Hoàng Phủ Thành gần như gấp đôi Trang Ngũ, y ôm Hoàng Phủ Thành từ phía sau ngược lại lại giống như đeo trên lưng hắn.
Những cái nhìn chằm chằm từ xung quanh không ngừng bắn tới làm Trang Ngũ buồn bực đến nóng mặt. Thúc ngựa tới trước một quán bán bao bố, y bỏ lại một thỏi bạc, “Cho ta một cái bao to nhất.”
“Chết tiệt, ngươi đang làm gì?” Hoàng Phủ Thành thật sự tức phát điên rồi, trời đang nóng, tiểu *** tặc lại coi hắn như cái bánh chưng mà gói lại!
“Tiểu mỹ nhân, ngươi chịu khó một chút, chỉ một lát nữa sẽ đến Phân Liễu sơn trang.” Trang Ngũ nhẹ giọng an ủi hắn, ôm cái bánh chưng tên Hoàng Phủ Thành lên ngựa.
“Ngũ thiếu gia!” Liễu Trường Thanh chạy ra đón tiếp, nhìn thấy Trang Ngũ khiêng một người bị bọc rất kín đang đi vào từ cửa chính.
“Đây là căn phòng ngài đã căn dặn.” Hắn dẫn y tới một tòa lầu rất cách biệt, đang định đi lại thấy trong bao vải lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, lúc này cặp mắt trong trẻo kia như đang phun ra lửa, tuy vậy vẫn không giảm bớt vẻ đẹp vốn có. Liễu Trường Thanh nhìn chằm chằm, không khỏi ngây người.
“Nhìn cái gì!” Trang Ngũ tức giận, mạnh mẽ xoay người lại mắng. Chỉ nghe “huỵch” một tiếng, đầu Hoàng Phủ Thành đụng vào lan can, hắn không nhịn được hừ nhẹ.
“Tiểu mỹ nhân, xin… xin lỗi, ta không cố ý.” Trang Ngũ có chút luống cuống, vội vàng đặt hắn lên giường. Đang muốn giúp hắn bỏ bao vải trên người xuống đột nhiên lại nghĩ tới cái gì. Y chạy hai bước tới cửa, hung hăng gõ lên đầu Liễu Trường Thanh, “Mau đi xuống cho ta! Ta không gọi, không ai được tới gần!”
“Vâng, vâng.” Liễu Trường Thanh vâng vâng dạ dạ. Thầm nghĩ Trang Ngũ này còn lợi hại hơn cả Tam thiếu gia, Tứ thiếu gia, vừa mới ra giang hồ đã nhặt về được một mỹ nhân tuyệt vời như vậy.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi còn đau hay không?” Vẻ mặt Trang Ngũ cực kỳ thương tiếc giúp Hoàng Phủ Thành xoa xoa chỗ vừa bị đụng, thỉnh thoảng còn cố gắng thổi thổi vết thương kia.
“Ngươi cách xa ta ra một chút!” Hoàng Phủ Thành quát. Hắn đường đường là Trấn Nam Vương, đã bao giờ bị đối xử như vậy? Nhìn ánh mắt tiểu *** tặc nhìn về phía mình, hắn không khỏi sợ hãi trong lòng.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi càng nhìn gần càng đẹp nha.” Y vô lại sát tới gần, khuôn mặt gần như dán trên mặt hắn.
Da hắn dưới ánh nến nhìn mềm mịn như ngọc, gần như trong suốt.
Tay Trang Ngũ bò lên trên, sờ mó. Cảm giác thật là tốt, giống như một khối ngọc đẹp nhất, thượng đẳng nhất, làm cho y yêu thích không muốn buông tay.
Lông mi của hắn có màu sắc như loại mực tốt nhất, thon dài tuyệt hảo, mỗi sợi đều cong cong vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt kia có màu sắc như ngọc trai đen được mài dũa, phát ra ánh sáng rực rỡ không ngừng lưu chuyển. Mũi hắn anh tuấn đến mức trêu ngươi, đó chính là sự tượng trưng cho huyết thống Hoàng Phủ cao quý nhất, ở trên mặt hắn lại càng xinh đẹp. Còn đôi môi đỏ mọng kia… Trang Ngũ không nhịn được mà nuốt nước miếng, màu đỏ thẫm như… đúng rồi, rượu nho Tây Vực, không biết hương vị của hắn có thơm ngát say lòng người như rượu nho hay không?
Vừa nghĩ như vậy, Trang Ngũ đã vươn qua, vươn đầu lưỡi liếm lên môi hắn một cái.
Hương vị… thật tốt! Trang Ngũ nhìn chằm chằm vào môi hắn, hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc vừa rồi, không thể tự mình thoát ra.
“Chết tiệt! Ngươi làm cái gì? Ngươi nhỏ như vậy, lại dám… lại dám đùa cợt bổn vương! Ta nhất định phải tru di cửu tộc nhà ngươi!” Hoàng Phủ Thành tức giận đến tái xanh mặt, chửi ầm lên, nhưng tiểu *** tặc dường như căn bản không nghe thấy hắn đang nói gì.
Trang Ngũ mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm cái miệng đang mở ra khép vào của Hoàng Phủ Thành, như đang mời gọi y. Y không nghĩ được cái gì khác, đặt lên, che lấy môi hắn. Đầu lưỡi không cẩn thận chạm phải lưỡi hắn, một cảm giác tê dại vui vẻ chưa từng có. Y như bị ma nhập, quên trời quên đất quấn lên.
Hoàng Phủ Thành chỉ kịp cảm thấy một đôi môi, đầu lưỡi như con rắn nhỏ của tiểu *** tặc đã công kích vào khoang miệng hắn, hắn tức giận, giãy dụa muốn đẩy y ra…
Dây dưa kịch liệt như vậy trong không khí dần dần nóng lên, từ từ thay đổi… Trang Ngũ chỉ cảm thấy toàn thân mềm yếu, thân thể không hiểu sao khô nóng hơn, y mềm yếu nắm chặt hắn, vội vàng khao khát một thứ gì đó mà y cũng không biết đó là thứ gì… “A…” Một tiếng thở gấp không tự chủ được thoát ra khỏi môi.
Hoàng Phủ Thành bỗng dưng tỉnh táo lại. Chết tiệt! Hắn đường đường là Trấn Nam Vương, nếu bị một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành cưỡng ép thì thật xấu mặt tổ tông nhà hắn. Hắn khó khăn giật giật tay, ‘thực cốt tiêu cân tán’ bắt đầu mất hiệu lực. Dùng tất cả sức lực, hắn đẩy y một cái.
Bị bất ngờ, tiểu *** tặc bị sức lực không hề mạnh của hắn đẩy ngã xuống giường, ngồi bệt dưới đất.
Trên mặt y còn một vệt ửng đỏ, hai mắt mở to hoang mang, vẻ mặt mê man, nét mặt giống như một đứa bé làm sai mà không biết sai chỗ nào. Nhưng cuối cùng y cũng không phải là đứa bé. Ngơ ngẩn một lát, cuối cùng y cũng nhớ tới chuyện mình vừa làm. “Thình thịch.” Gương mặt vốn ửng đỏ lập tức bùng nổ, y cuống quít đứng lên, hốt hoảng tông cửa chạy ra ngoài.