Mỹ Thực Chinh Phục Toàn Vị Diện

Chương 22: Lẩu uyên ương




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gừa: Chương này dài bằng 3 chương bình thường nên t xin phép tuần này đăng một chương ạ <3
Giang Tri nghe thấy, tuỳ ý để hắn đỡ mình, thuận thế đứng nhanh lên một cái, nghe ý tứ người này, phía dưới lớp đất bùn ẩm ướt dính nhớp chỉ cần dẫm nhẹ liền bị lún xuống này, còn có trùng chui dưới đó.
"Cảm ơn!" Giang Tri trên người dơ hề hề, nhanh chóng rút tay lại, sợ dây bẩn hắn.
Hiểu lầm rằng mình bị ghét bỏ, Thời Nghiêu liền hỏi: "Sao cậu không sớm xem tin nhắn."
Giang Tri hoàn toàn không theo kịp đối thoại của người đàn ông này:???
Thời Nghiêu chợt hiểu, trực tiếp ẩn thân trước mặt Giang Tri, sau đó biến ra một quả cầu ánh sáng, bên trong là một quả bóng lông vàng óng ả đang ngoan ngoãn cuộn tròn ngủ say, đây không phải là A Mao thì còn là ai? Giang Tri liếc mắt liền nhận ra, lại nhìn người đang ẩn thân trước mặt, trong lòng không khỏi run lên. Đây..... Tiên sinh tàng hình? Đại lão từng ẩn thân ăn cơm với hắn lúc trước?
"Thời Nghiêu?" Giang Tri có chút không dám tin, hỏi với hư không, hắn dường như còn nghe được tiếng "hừ" cực nhỏ.
Không thể tưởng tượng được Thời Nghiêu lại là một anh chàng vừa trẻ vừa đẹp trai đến như vậy, thoạt nhìn, bộ dáng cùng tuổi tác cũng không khác mình hiện tại là bao! Mới đầu Giang Tri còn tưởng cái thể loại đại lão năng lực phi phàm ra tay hào phóng này, đều là đại thúc có tuổi thâm tàng bất lộ. Rốt cuộc vị "Tiên sinh tàng hình" nhìn không thấy, sờ không được, cũng không nói lời nào, đã để lại cho hắn không gian tưởng tượng quá lớn.
Thời Nghiêu nghe vậy liền hiện hình, đem vòng sáng che chở A Mao mở ra, A Mao đang say ngủ liền rớt xuống đất, đột nhiên tỉnh lại, thấy Giang Tri thì sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên tiến lên, dùng đệm thịt hung hăng đánh lên cẳng chân hắn.
"Hì hì, lâu ngày không gặp..." Giang Tri chột dạ, không biết nói với A Mao hay với Thời Nghiêu.
Mấy binh lính Đế quốc lúc nãy còn bay lơ lửng trên không trung, nay đều đã tiếp đất. Bọn họ ít nhiều cũng chịu công kích của cự trùng biến dị, lúc nhảy khỏi phi thuyền đã bắn tin xin hỗ trợ khẩn cấp. Đế quốc có quân đội tuần tra bên ngoài tinh cầu, thứ nhất là để tuần tra lãnh thổ, thứ hai là để tuỳ thời tiếp nhận tin xin giúp đỡ, Hiện nay phi thuyền của họ bị huỷ diệt, nếu không phải đột nhiên xuất hiện cứu binh, cũng không biết có còn toàn mạng về đến Đế quốc không nữa. Lại nghĩ đến chuyện lén rời khỏi Đế quốc, xâm nhập tinh cầu, bắt cóc Streamer, bị trừng phạt thì liền trừng phạt đi, ít nhất bọn họ vẫn còn mạng mà tiếp nhận. Lúc này, bọn họ đều cách chỗ Giang Tri không xa, đang ngồi trên mặt đất khẩn trương xử lý vết thương, còn có chút tìm tòi nghiên cứu liếc nhìn phía Giang Tri và Thời Nghiêu.
Giang Tri nhớ rõ Thời Nghiêu từng cho mình dụng cụ phát xạ xuyên thời không, chứng tỏ hắn hoàn toàn dư sức tuỳ ý xuyên qua các vị diện, nên đối với việc hắn đột nhiên xuất hiện Giang Tri cũng không quá cảm thấy ngoài ý muốn. Chỉ là ngẫm lại thì thấy chút quái quái, đại lão là muốn ăn cơm, lại không tìm được hắn, cho nên thuận đường đến giải cứu hắn? Thật mà ăn may mà! Giang Tri cười hắc hắc, lúc này Thời Nghiêu còn thuận tay mang theo A Mao nhà mình lại đây, đợi lúc nào điều kiện thích hợp, nhất định phải khao hắn một chầu hoành tráng!
Những binh lính Đế quốc đó trong lòng cũng hốt hoảng, bọn họ nỗ lực khống chế biểu tình, không dám bán đứng cảm xúc của mình dù chỉ một phân. Hình như là, hai vị này đều không phải người thường a. Bọn họ rời khỏi khoang phi thuyền liền phải mang khẩu trang cách ly, chỉ là trước đó quên mang lên cho Streamer, thế mà Streamer vẫn có thể thích ứng hoàn cảnh nơi này. Địa phương tụ tập của cự trùng biến dị điều kiện rất xấu, đất đai bị ăn mòn, không khí ô nhiễm chưa được tinh lọc mà hít vào thể nào cũng trúng độc, buồn nôn, thậm chí là ngất hay tử vong. Còn vị cứu tinh đến sau kia lại càng đáng sợ, hắn cư nhiên phóng hoả thiêu chết tất cả cự trùng, đây là hiệu quả mà dù đạn pháo công kích bọn họ có nhắm chuẩn đến mấy cũng không đạt được!
Lửa vẫn còn đốt nướng cự trùng, bỗng nhiên Giang Tri hít hít mũi ngửi ngửi, vẻ mặt kinh ngạc: "Thơm quá!" Là mùi thịt nướng thơm ngon a!
Thời Nghiêu trầm mặc nhìn cự trùng đang bị nướng đến đỏ bừng phía sau: "......"
Ánh mắt Giang Tri nhìn cự trùng biến dị đều thay đổi: "Cự trùng tôm hùm đúng là có hương vị tôm hùm nướng a."
Cái cảm giác nóng lòng muốn xông lên nếm thử là cái gì đây???
Binh lính Đế quốc đứng gần đó nghe lời Giang Tri vừa nói, nghẹn cứng cổ họng. Cái loại cự trùng biến dị trường kỳ ngủ đông ở cái địa phương âm u quanh năm, bộ dáng lại xấu xí này, thế mà Streamer cũng có thể nghĩ đến chuyện làm thành đồ ăn mỹ vị sao?
Nhận ra ánh mắt nóng lòng muốn thử của Giang Tri, Thời Nghiêu quyết đoán cự tuyệt: "Không muốn ăn." Đùa à, cái loại đồ vật này, đừng mơ mà hắn ăn.
"Ờ." Thật ra Giang Tri cũng chỉ là hiếu kỳ nhất thời, hắn càng để ý đến chuyện quan trọng hơn, cẩn thận dò hỏi Thời Nghiêu: "Chuyện kia... Chúng ta còn có thể quay về sao?" Xung quanh còn có năm sáu vị binh lính Đế quốc, cũng không thể ném họ lại đây đi, nhưng nghĩ đến việc mình bị họ bắt cóc đến cái địa phương khỉ ho cò gáy này, Giang Tri thật mệt tâm.
"Có thể, hiện tại muốn về?" Thời Nghiêu căn bản không bố thí chút ánh mắt nào cho những sinh vật sống hai chân đang đứng gần đó, binh lính Đế quốc sợ hai vị đại lão thật sự bỏ rơi mình lại đây, một mặt vì giữ gìn hình tượng nghiêm minh của quân đội Đế quốc mà ẩn nhẫn, một mặt lại nhịn không được mà run bần bật.
Giang Tri nghẹn lời, hắn còn chưa kịp trả lời, liền nghe một âm thanh trầm trầm vang lên trên không trung, vừa ngẩng đầu thì thấy một chiến hạm lớn gấp 10 lần phi thuyền trước đó, quanh thân chiến hạm là cả hàng đèn phát ánh sáng trắng chớp chớp loé loé, từ từ dừng lại giữa không trung. Ngay sau đó, cũng như tình huống ở trạm xe buýt trước đó, nắp chiến hạm mở ra, trong đó bay ra những phi thuyển nhỏ hơn, bay về phía bọn họ.
"Là chiến hạm tuần tra! Cứu binh tới rồi!"
"Là phe thượng tướng!" Bọn họ cùng phe thượng tướng là đối thủ một mất một còn a, đúng là xui tận mạng rồi.
Mười mấy phi thuyền mini nháy mắt bay đến, dừng trước mặt bọn họ. Mười mấy người mặc quân trang màu xanh đậm, mang khẩu trang phòng hộ bước xuống, dẫn đầu là một người trẻ tuổi vóc dáng cao ráo, tóc màu xanh đen, dựng đứng lên như lông nhím.
Hắn phân phó thuộc hạ: "Đem đồng đội bị thương về khoang chữa trị." Hắn vừa mới theo thông lệ dẫn hạm đội đi tuần tra vòng ngoài Đế quốc, thế nhưng phát hiện đạn ánh sáng cầu cứu ở địa phương ẩn cư trường kỳ của Trùng tộc, vì thế nhanh chóng bay đến, từ xa lại thấy một ngọn lửa bùng cháy giữa không trung. Còn về lý do sao những binh lính này xuất hiện ở đây, đợi mang về trị liệu xong rồi thẩm vấn cũng không muộn.
Thanh niên trẻ tuổi tóc con nhím nhìn thấy hai người đứng từ xa, bỗng nhiên, cặp mắt vốn bình đạm không gợn sóng kia bỗng trợn tròn, hắn sợ hãi kêu lên: "Streamer???"
Giang Tri: "Ha?"
Đầu nhím hưng phấn ba bước nhập một chạy nhanh tới: "Streamer! Tôi là [Ngươi tránh ra ta sợ Trùng] đây!" Sau khi Streamer [Kết bạn] một trận thành danh, đa số người xem đều nhớ kỹ bộ dáng của Giang Tri, Chung Mật sau khi được chiêm ngưỡng dung nhan Streamer, cũng đã ghi nhớ thật sâu dáng vẻ idol của hắn.
Nghe vị trước mặt giới thiệu nickname trên phòng livestream, Giang Tri lập tức phản ứng lại, [Ngươi tránh ra ta sợ Trùng] a, đây là một trong những ngôi sao đầu tiên của hắn đây mà, mỗi lần tặng thưởng đều tặng cả trăm hay cả nghìn tinh tệ. Sau có lúc hắn lại biến mất một khoảng thời gian, giờ ngẫm lại, hẳn là lúc đó dẫn quân đi thanh trừ Trùng tộc trên lãnh thổ Đế quốc đây mà. Quả nhiên cũng không sai khác dự đoán của hắn lắm, là một người trẻ tuổi hăng hái khí phách nha.
Đột nhiên bị ngôi sao nhận ra ngoài đời thật, Giang Tri cũng có chút ngượng ngùng, đặc biệt là vừa mới trải qua một hồi "run for life", còn ngã dính đầy bùn trên người. Giang Tri còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, [Ngươi tránh ra ta sợ Trùng] đã kích động vươn tay ra, muốn được bắt tay với idol.
"Streamer! Không nghĩ tới có ngày tôi lại có thể tận mắt gặp được người thật!" Giang Tri vừa đưa tay ra, lại sợ vạn nhất lễ tiết bên mình bất đồng với bên Đế quốc, lập tức rút tay lại, có vẻ tay chân luống cuống.
Thời Nghiêu lạnh lùng nhìn hai người nhận thân.
Chung Mật vừa thấy idol quốc dân Đế quốc nhất thời kích động không thôi, nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, nghĩ đến đạn cầu cứu lúc nãy của binh lính, nhìn đến hiện trường một mảnh hỗn độn, trong lòng lộp bộp: Chẳng lẽ binh lính Đế quốc bắt cóc Streamer đến đây?
Nghĩ đến chuyện này, mồ hôi lạnh liền tuôn ra như suối. Tự tiện đi đến vị diện khác, bắt cóc người ngoài tinh cầu, còn liên luỵ Streamer bị Trùng tộc công kích; thế lực sau lưng những bính lính này thật đáng chết! Streamer rất có thể vì vậy mà bị thương, mà những người ở cục quản lý vị diện có thể theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ dễ như trở bàn tay, vạn nhất bị quy kết đại tội [Xâm lấn, tập kích vị diện], đây là muốn vì hành động ngu ngốc lúc nóng đầu của bọn họ mà kéo chìm toàn bộ Đế quốc sao?
Giang Tri nhìn trái nhìn phải, thấy không ai nói lời nào, ho khan hai tiếng: "Chúng ta đổi chỗ nói chuyện được không?" Nơi này dù sao cũng không phải nơi thích hợp để trò chuyện, ai biết lúc nào lại nổi lên một đợt cự trùng náo loạn công kích a.
Chung Mật gật đầu: "Streamer, tôi gọi là Chung Mật, là đoàn trưởng quân đoàn A2 của Đế quốc, hiện tại chân thành mời Streamer đến tinh cầu Đế quốc chúng tôi làm khách. Những binh lính lúc trước vi phạm điều lệ, dùng vũ lực mang Streamer lại đây, đây là sơ sớt của chúng tôi, sau khi quay về chúng tôi nhất định xử phạt cực kỳ nghiêm khắc!"
Giang Tri nghĩ nghĩ, liếc qua Thời Nghiêu vạn năm một biểu cảm khiến người hoàn toàn không nhìn ra tâm tư của hắn. Giang Tri thấp giọng hỏi: "Anh muốn đi cùng không?" Vị này mới là đùi vàng của hắn, vừa rồi toàn nhờ đùi vàng mới thoát khỏi cự trùng truy đuổi đâu.
Thời Nghiêu gật đầu. Lúc này Giang Tri mới gật đầu đồng ý mới Chung Mật.
Chung Mật cẩn thận quan sát Streamer cùng người thanh niên cao lớn đứng bên cạnh hắn, đáy lòng không mảy may có ý xem nhẹ vị vẫn chưa hề lên tiếng từ nãy đến giờ. Không khó đoán, ngọn lửa cháy ngút trời nãy giờ chính là bắt nguồn từ vị này mà ra.
"Mời Streamer." Giang Tri cùng Thời Nghiêu đi theo bọn họ, ngồi lên phi thuyền mini, A Mao cũng ngoan ngoãn theo sau, mười mấy chiếc phi thuyền xếp hàng có thứ có tự bay trở về hạm đội. Chiến hạm nhanh chóng rời đi khu vực này. Giang Tri với A Mao chưa từng ngồi chiến hạm du hành vũ trụ như vậy, một người một mèo sau khi quay về chiến hạm tiến vào trong khoang, khi đi qua một thành lang sáng xanh thì chần chờ giây lát, thấy Chung Mật tiếp tục đi qua, bọn họ mới đi theo. Nháy mắt Giang Tri liền cảm thấy bùn đất cùng dịch trùng dính bẩn đầy người đều được một dòng khí nhu hoà tẩy rửa sạch sẽ, cả người nháy mắt không dính bụi trần, thần thanh khí sảng – Thì ra đây là khu tẩy rửa của công nghệ đen nha.
Giang Tri vô cùng tò mò, nhìn tới ngó lui bên trong khoang chiến hạm rộng lớn sáng sủa, người vẫn đi đứng bình thường, không hề xảy ra tình trạng lơ lửng không trọng lực, hơn nữa hoàn toàn không có chút cảm giác chấn động nào khi phi thuyền khởi động bay đi.
Chung Mật để lại hai vệ binh, sau đó đưa Giang Tri, Thời Nghiêu cùng A Mao đến phòng chiêu đãi khách quý.
"Streamer, xin lỗi đã để các vị bị kinh hách, mọi người trước tiên ngồi nghĩ ở đây một lát." Chung Mật nói, bỗng có tiếng gõ cửa, xe thức ăn được đẩy vào.
"Đây là dịch dinh dưỡng cùng bánh bạch diện, nếu đói bụng, Streamer có thể lót dạ trước."
Giang Tri rốt cuộc cũng được diện kiến dịch dinh dưỡng trong truyền thuyết, chính là dịch dinh dưỡng làm vương làm bá dưới khu bình luận mỗi livestream của hắn. Không lại đa dạng chủng loại như vậy, từng bình trong suốt đựng chất lỏng đỏ, cam, vàng, xanh, trắng, mới nhìn qua còn tưởng là dàn ống nghiệm lớn nhỏ đủ kích cỡ trong phòng thí nghiệm ấy chứ. Còn cái bánh bạch diện kia, còn không phải là bánh mì gối phổ biến trên tiểu tinh cầu của bọn họ sao! Giang Tri không cần ăn thử cũng sâu sắc cảm nhận được sinh hoạt rất chi là ảm đạm của công dân Đế quốc.
"...... À, cảm ơn, tôi chưa đói bụng lắm." Giang Tri nói xong, trên mặt Chung Mật cũng lộ ra vẻ mặt buồn bã, vị diện của Streamer đồ ăn thức uống đa dạng, thứ gì chẳng có, chút đồ này so ra còn kém xa nước trái cây hay bánh hoa Streamer tuỳ tiện làm.
Giang Tri nhìn Thời Nghiêu, trên mặt hắn vẫn như cũ in ba chữ "Không muốn ăn", đến A Mao cũng cúi đầu liếm lông rửa mặt, hoàn toàn không có hứng thú.
"Streamer nghỉ ngơi tốt đi, chúng ta lập tức có thể về đến Đế quốc, Đế quốc nhất định sẽ tận lực bồi thường tổn thương tâm lý mọi người đã gặp phải." Chung Mật thấy hắn lộ vẻ mặt mệt mỏi, nghĩ thầm, Streamer một đường kinh hồn táng đảm, khẳng định mệt cực kỳ, liền rời khỏi phòng.
Phòng cho khách quý rất lớn, bọn họ đang ngồi trên sô pha phòng khách, bên trong lại còn phòng ngủ, phòng tắm, còn có nguyên một căn phòng trong suốt để ngắm nhìn tinh vân trong vũ trụ. Hiện chỉ còn lại Giang Tri và Thời Nghiêu, A Mao vừa vào phòng liền tự nhiên tự tại dựa vào đệm mềm trên ghế mà ngủ.
"Cảm ơn anh lúc nãy cứu giúp." Giang Tri nghĩ lại lòng vẫn còn sợ hãi, lúc này yên tĩnh sự sợ hãi lại lần nữa dâng lên, nhìn Thời Nghiêu, "Chờ chiến hạm hạ cánh, tìm một chỗ ở rồi tôi làm đồ ngon cho anh." Đừng nói là một bữa, ơn cứu mạng, nấu cơm cả đời cũng chả xá gì.
Giang Tri có chút sợ Thời Nghiêu lại như lúc nãy, nói một câu "Không muốn ăn" – rốt cuộc đại lão có thể tự do dịch chuyển, chỗ nào không có ăn ngon.
Thời Nghiêu gật đầu đồng ý: "Được."
Trừ bỏ chủ đề ăn uống, hai người cũng chẳng có đề tài chung gì để nói chuyện với nhau. Giang Tri trầm mặc trong chốc lát, vốn định chủ động nói chuyện phiếm một lúc, rồi chuyển sang hỏi cách sử dụng dụng cụ phát xạ xuyên thời không, bỗng nhiên chiến hạm chấn động nhẹ, giống đang hơi nghiêng lại bắt đầu từ từ hạ cánh.
Giang Tri lập tức bị hấp dẫn, hắn hai bước nhập một chạy đến phòng ngắm sao, nơi đó ba mặt đều được chế tạo từ tinh thạch trong suốt cứng rắn, sàn nhà, trần nhà, còn cả vách tường đều trong suốt. Hiện đang là ban ngày ở tinh cầu Đế quốc, từ phi thuyền nhìn xuống có thể thấy hàng loạt toà nhà cao nhất ngưỡng, cao chọc trời mọc như nấm, còn có không ít những kiến trúc lơ lửng giữa không trung, khác biệt lớn nhất so với tinh cầu của hắn chính là mặt đất ở đây, tất cả đều bị bao phủ kín mít bằng một loại kim loại đặc chế, vô vọng tìm thấy dấu vết của thực vật xanh.
Chiến hạm càng ngày càng hạ thấp, lướt qua thành thị trên không, Giang Tri còn phát hiện, phương tiện giao thông phổ biến của công dân Đế quốc bọn họ là xe bay, tàu bay, mà dù là xe hơi bình thường thì cũng chạy quanh giữa đường lớn và khu nhà cao tầng.
"Rất đẹp sao?" Thời Nghiêu không biết từ khi nào đã đi đến đứng bên cạnh hắn, doạ Giang Tri giật cả mình.
"Rất mới lạ, trước kia chưa từng nhìn thấy người ngoài hành tinh thật. Bọn họ phát triển cũng thật nhanh a." Giang Tri đứng sát vào vách kính phòng ngắm sao nghiêm túc xem, hắn hứng thú bừng bừng mà quan sát toàn cảnh, gặp người cao hứng thì đã nhảy lên nhảy xuống, rung sàn bần bật rồi.
"Cũng được." Thời Nghiêu không nói nhiều, trong lòng lại nghĩ nơi này còn không bằng viên tiểu tinh cầu kia của Giang Tri, có núi có sông, tuỳ rằng không có công nghệ đen, nhưng cũng không tệ - hắn cảm thấy trên tiểu tinh cầu có rất nhiều đồ vật mới lạ chưa từng thấy qua. Hắn ngủ một giấc dài, chán muốn chết, đã du đãng xuyên qua các vị diện đã lâu, dụng cụ phát sóng cũng là chỉ là nổi hứng nhất thời tuỳ tay tạo ra cho các vị diện chơi chơi.
Thời Nghiêu thấy Giang Tri thích thú, bất giác tiếp tục nói: "Bọn họ không có cây xanh, không có đất dư để trồng trọt. Đồ ăn vừa mới đưa vào cũng được chế biến từ bột thực vật được nuôi dưỡng trong nhà kính nhân tạo. Bởi vì ở bên ngoài tỷ lệ cao sẽ bị côn trùng biến dị ký sinh gây hại." Giang Tri nghe được liền sửng sốt, thì ra còn có tầng nguyên nhân này.
Giang Tri tặc lưỡi: "Anh hiểu biết thật nhiều a."
Thời Nghiêu thấp giọng khụ một tiếng: "Cũng được."
*****
Chiến hạm lập tức hạ xuống ở quân khu.
"Streamer cùng vị tiên sinh này, vệ binh sẽ đưa hai vị đến khu dân cư trước, còn xin hai vị tạm thời nghỉ ngơi ở đó." Chung Mật có chút ngượng ngùng, "Tôi phải lập tức trở về quân khu báo cáo, xin thứ lỗi cho tôi không thể tiếp đón chu đáo."
"Được rồi, không sao đâu." Giang Tri nghĩ nghĩ trong lòng, đây cũng không phải là bị giam lỏng đấy chứ? Tuy rằng [Ngươi tránh ra ta sợ Trùng] là ngôi sao đáng tin cậy của hắn trên Tinh Võng, nhưng ai biết khi liên quan đến lợi ích vị diện, vinh quang Đế quốc, Chung Mật sẽ cư xử thế nào đâu?
Vệ binh dẫn đường khởi động phi thuyền, trực tiếp đưa họ đến khu dân cư, nhìn qua giống đã có kinh nghiệm tiếp đãi quý tộc giàu có, bay qua cơ số toà nhà trong mây, bên ngoài được phủ một lớp vật liệu phản sáng, nhìn đến chói cả mắt. Tới tầng giữa một toà nhà trong không trung, phi thuyền kết nối với cổng vào bên ngoài, từ chỗ tiếp nối mở ra một lối đi, từ đó bay vào bên trong toà nhà.
"Hai vị muốn một phòng đôi siêu cấp xa hoa, hay vẫn là hai phòng đơn lớn?" Xem ra Chung Mật đi cũng thật vội, chưa kịp sắp xếp những chuyện khác, chỉ để lại câu phải chiêu đãi thật tốt hai vị khách quý.
Giang Tri nhìn qua Thời Nghiêu, hắn liền đáp lại: "Phòng đôi là được." Hắn đã ngủ suốt vạn năm, mà dù ngủ hay không ngủ, chỉ cần ở cùng phòng với Giang Tri liền có thể được thưởng thức không ít mỹ thực rồi.
A Mao trên mặt đất cũng rống lên hai tiếng. Vậy đi, hai người một mèo ở chung một phòng, đợi chút nhận phòng là có thể nấu ăn rồi.
Vệ binh đưa người đến phòng đôi xa hoa, giao chìa khoá phòng cho Giang Tri, chỉ hắn cách thiết lập khoá cửa kép rồi mới rời đi. Giang Tri mở cửa, Thời Nghiêu cùng A Mao cũng đi vào, khoá cửa lại, liền nhìn quanh căn phòng một vòng.
Phòng này so với phòng tiếp đãi khách quý trên chiến hạm thì lớn gấp hai lần, bởi vì quá lớn, thoạt nhìn khá trống trải, công dân Đế quốc sinh hoạt chú trọng nhanh và hiệu quả cao, tất cả đều dùng điều khiến âm thanh, ánh sáng, số hoá, không gian ảo, bọn họ vừa bước vào lại lần nữa được tẩy rửa sạch sẽ. Hai người vừa bước vào, trong phòng khách trang nhã, một người máy quản gia màu cam sáng ngời chạy ra, trong phòng hiện lên màn hình giới thiệu toàn bộ thao tác.
Giang Tri đọc đến hoa cả mắt, nói với người máy quản gia một lựa chọn: "Đóng bảng hướng dẫn sử dụng." Cuối cùng đủ loại ánh sáng cùng chữ số nhảy múa cũng biến mất.
Mặt khác, trong phòng đầy rẫy đủ loại thiết bị kỳ lạ, có rất nhiều loại công nghệ đen ngoài sức tưởng tượng của Giang Tri. Hắn từ khi tan làm ở quán Tống Phi Xuyên đên bây giờ chỉ chợp mắt được một chút, cả người mệt mỏi vẫn chưa tan, lúc này chỉ muốn một bàn đầy ắp mỹ thực ấm áp đến an ủi tâm hồn bé bỏng bị tổn thương.
"Ăn cơm không?" Thời Nghiêu nhắm ngay tim đen mà hỏi.
"Ăn!" Giang Tri lập tức lên tinh thần, giờ hắn cũng mặc kệ trong phòng có thiết bị theo dõi bí mật hay không, lỡ mà có bị giam lõng, hắn liền ôm chặt đùi Thời Nghiêu, cùng theo hắn quay về tiểu tinh cầu. Trước mắt, cứ phải ăn uống no đủ mới là ưu tiên hàng đầu.
Hắn mở ra S00006, khởi động tuỳ thân không gian, đây cũng là quy định của hệ thống, tuỳ thân không gian của hắn chỉ một mình hắn có thể chạm vào. Tuỳ thân không gian xuất hiện, quang cảnh xung quanh Giang Tri liền thay đổi.
Giang Tri y chang bé hamster nhỏ rơi trúng vào kho trái cây, phi thường hạnh phúc mà đi dạo một vòng, búng một cái quyết định ăn lẩu. Tuỳ thân không gian chẳng thiếu nguyên liệu nấu ăn gì, mà trước mắt Giang Tri cũng mệt đến không đủ sức làm món gì cầu kỳ, cũng lại không có không gian cùng bếp lò thích hợp cho hắn phát huy, cho nên "Lẩu người lười" là phù hợp nhất!
Hắn đi vào khu đông lạnh trước, lấy xuống thịt bò, xương bò, tàu hũ ky (phù chúc), bò viên, cá viên, đậu hủ, khoai nưa (konjac), cải thảo, rau xà lách cũng lấy một đống lớn, qua khu dự trữ hải sản vớt lên một rổ lớn tôm thẻ, mở bao tải lấy hai củ khoai tây, hai trái bắp, lại thêm một mớ ớt đỏ cay, Giang Tri xách hai giỏ nguyên liệu đầy tràn đi ra khỏi tuỳ thân không gian.
Vừa ra liền thấy Thời Nghiêu có vẻ đang suy tư gì đấy, hắn thả đồ vật xuống, lại lần nữa quay về tuỳ thân không gian ôm ra một cái nồi lẩu kim loại cùng mấy cái chén lớn. Từ điển sinh hoạt của công dân Đế quốc không có hai chữ "xuống bếp", nhà bếp cũng từ đó mà không tăm hơi. Giang Tri nhìn nhìn, quyết định tạm thời trưng dụng phòng khách lớn này làm nhà bếp vậy. Hắn cho tất cả nguyên liệu vào ngâm trong bồn, sau khi rửa sạch, xử lý sạch sẽ rồi bắt đầu cắt miếng.
Giang Tri rửa sạch nồi, hắn lấy ra chính là nồi uyên ương, nguyên liệu cho mỗi bên cũng không giống nhau, một bên chuẩn bị nước hầm xương làm nước lèo, một bên còn lại làm lẩu dầu cay (mala).
"Cần phụ giúp gì không?" Thời Nghiêu đứng một bên hỏi hắn.
"Có, có thể mượn anh chút lửa không?" Giang Tri nhớ tới hình ảnh tay không phóng lửa trước đó của Thời Nghiêu. Ở đây không có bếp ga hay bếp điện từ, lúc trước khi Giang Tri ra sức càng quét cũng không nghĩ đến cần phải mua dụng cụ nhà bếp cắm điện, hiện nay chỉ có thể dựa vào hoả công của đại lão.
"Được." Thời Nghiêu vươn tay, mở ra lòng bàn tay, không tốn nhiều sức liền "Tạch" bốc lên một ngọn lửa. Giang Tri phấn khởi đưa ấm nấu nước cho Thời Nghiêu, để hắn đặt lên ngọn lửa mà nấu sôi. Thời Nghiêu cầm ấm nước, ngọn lửa nhỏ vốn đang phiêu lãng đáng yêu nháy mắt bùng lớn, cơ hồ nuốt trọn cả nửa cái ấm nước, không tới 30 giây, hơi nước kịch liệt bốc lên từ vòi, nước sôi.
Dùng nước sôi trụng sơ xương bò rồi rửa sạch lại để loại bỏ máu loãng cùng chất bẩn, lúc này là có thể bắt đầu nấu nước xương rồi. Giang Tri ngại ngùng cười cười: "Khổ cho anh rồi." Hắn tiếp tục chuyển sang thái thịt bò, tự nhiên ném nhiệm vụ đun nước lẩu lại cho Thời Nghiêu.
Thời Nghiêu vì miếng ăn, cam tâm tình nguyện cống hiến một tay làm bếp lò, tay kia dùng vải bố ướt Giang Tri đưa bọc lại quai nồi. Lúc trước ngủ say vì hắn đã chơi chán ở các vị diện thế giới, lúc đó chán chịu không nổi, trùng hợp khi đó các vị diện từng phát sinh không ít chiến tranh lớn nhỏ, mới đầu Thời Nghiêu còn có hứng thú xem kịch, sau lại chán ghét cái loại ầm ĩ này, liền hạ một cái lá chắn khiến bọn họ không thể ầm ĩ được nữa. Có lúc thức tỉnh, hắn sẽ phân ra một tia thần thức đi dạo một vòng, cảm thấy không có chuyện gì lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Hiện tại đã tìm được trò chơi mới rồi – Ăn ngon.
*****
Hắn đứng im không nhúc nhích, chuyên tâm đóng góp lửa nấu lẩu, "Lẩu" này cũng rất mới lạ, ở giữa bị chia làm đôi, một bên là nước dùng thanh trong, Giang Tri cho vào nửa củ cải trắng cắt khúc, bỏ thêm xương bò chặt nhỏ, hành tây múi cau, gừng già, 1 tí bột ớt, một chút rượu gia vị, lại cho thêm mấy viên táo đỏ, kỷ tử dưỡng sinh. Bên kia là phần nước lẩu dầu cay, mặt trên nổi đầy các loại hoa tiêu, ớt cay, Giang Tri bỏ thêm mỡ bò, còn cho vào một túi hương liệu, bên trong có vỏ quế, hương thảo, đậu khấu, hoa hồi, trần bì. Vì không có cách nào để phi thơm hành gừng tỏi, Giang Tri chỉ có thể bỏ vào một muỗng lớn tương hột và rượu gia vị.
Thời Nghiêu liếc nhìn một cái, thấy Giang Tri đang cúi đầu nghiêm túc thái mỏng thịt bò, hắn nhìn nước trong nồi không có dấu hiệu muốn sôi, bàn tay hơi giật giật, ngọn lửa nhỏ vàng kim liền đậm thành màu vỏ quýt, còn có xu hướng bành trướng thành màu đỏ hồng rực rỡ, nước dùng trong nồi cùng bị lửa lớn đun đến sôi trào lên. Nước dùng quay cuồng sôi sùng sục mang theo một luồng hơi nóng thơm ngào ngạt cay nóng, Thời Nghiêu cảm thấy hai mắt có chút cay cay.
Hắn cúi đầu nhìn một hồi, bỗng nhiên phản ứng lại, yên lặng đem cái giá trên quầy bar lại đây, vừa vặn có thể đặt vừa cái nồi lên. Thời Nghiêu thả nồi lẩu xuống, lòng bàn tay nhẹ vung lên, một ngọn lửa màu cam bay đến đốt cháy dưới đáy nồi, cố định ở tâm rồi tràn ra xung quanh như một bông cúc nở rộ, sát sao ôm trọn đáy nồi.
Giang Tri ngó qua kiểm tra tiến độ, tán thưởng: "Thật thông minh, lợi hại lợi hại!"
"Cũng được." Thời Nghiêu lén chà chà bàn tay có chút đỏ ở sau lưng, ngón trỏ nhẹ nhàng ma sát ngón giữa, vê ra một vòng ánh sáng trắng nhàn nhạt, lúc này ngón tay có chút bị bỏng mới trở lại bình thường.
Hoả công của Thời Nghiêu phi thường thần kỳ, canh xương bò cần phải hầm ít nhất 2 tiếng mới ra được chất ngọt, vậy mới ngon được, thế mà giờ chỉ cần nửa tiếng đồng hồ là đâu đã vào đấy, hơn nữa đáy nồi cũng không bị cháy đen. Một ngăn là nước hầm xương trắng đục sền sệt, mang theo mùi thịt hầm thơm nồng cùng hương vị thanh dịu của cà rốt và củ cải; ngăn còn lại là màu đỏ sẫm, mùi ớt cay nồng hoà quyện với mỡ bò béo ngậy.
Giang Tri sắp xếp nguyên liệu đã sơ chế sạch sẽ vào từng đĩa riêng biệt, thịt bò, khoai tây thái mỏng, bắp cắt khúc vừa ăn, hắn nhìn nhìn, phát hiện không có bàn tròn lớn, Thời Nghiêu liền nhắc hắn, có thể hỏi nhờ người máy quản gia tìm giúp.
Lúc này, người máy quản gia được khởi động lại, Giang Tri nói ra đồ mình cần, quản gia lập tức liền cung cấp "Bàn tròn", giữa phòng khách chợt nổi lên một hình ảnh bàn tròn ánh sáng màu trắng xanh, hiện nay mới chỉ là số liệu, Giang Tri đi qua xem xét, dựa theo ý nghĩ của mình, cải tạo lại bàn tròn, ở giữa đào rỗng một cái lỗ dùng để đặt nồi lẩu, điều chỉnh lại độ cao, lúc này cuối cùng cũng hoàn thiện, bàn tròn dần dần thực thể hoá, Giang Tri chơi hăng say, lại tạo thêm hai cái ghế dài.
Thời Nghiêu dời nồi lẩu lên bàn tròn, Giang Tri thấy hắn điều khiển nồi lẩu bay lên, lo lắng nói một câu: "Ở bên ngoài không nên tuỳ ý sử dụng siêu năng lực, nếu không sẽ bị người có dã tâm theo dõi." Rất có khả năng sẽ bị bắt đi, nhốt trong phòng nghiên cứu, bị coi như quái nhân mà thí nghiệm, hoặc có thể bị người xấu theo dõi, bắt đến tẩy não rồi biến thành công cụ giết người. Giang Tri bởi vì ngoại hình quanh năm bất biến, nên đối với mấy chuyện này tương đối mẫn cảm.
Đây là lần đầu có người nói với hắn không nên tuỳ ý sử dụng siêu năng lực, Thời Nghiêu sửng sốt, gật gật đầu.
"Mau ngồi đi." Giang Tri mang lên hai cái chén lớn cùng hai đôi đũa đặt trước mặt hai người, chén này hắn vốn mua để đựng canh nên có hơi lớn một chút.
Thời Nghiêu cũng không khách khí, trực tiếp đi qua ngồi xuống, nhìn Giang Tri đứng bận rộn. Giang Tri bỏ bắp, nấm hương, cá viên, bún khoai nưa, vào nước dùng trắng; bỏ khoai tây lát, bánh bột, đậu hủ đông đá vào ngăn lẩu cay. Hắn dùng muỗng dài khuấy đề đồ nhúng xuống, nguyên liệu mới cho vào mà đã nhanh chóng nổi lên theo nước lẩu sôi sùng sục, Giang Tri sửng sốt một chặp, phản ứng lại, có lẽ vì lửa của Thời Nghiêu quá lớn rồi.
"Thời Nghiêu, anh hạ lửa nhỏ lại một chút, chúng ta vừa nhúng vừa ăn, không cần lửa lớn như vậy đâu." Giang Tri uyển chuyển nhắc để hắn giảm lửa nhỏ lại.
Thời Nghiêu hiểu, nhẹ nhàng giật giật ngón tay, lửa dưới nồi lẩu cũng thu nhỏ lại vài phần, màu sắc cũng nhạt đi không ít.
Giang Tri dùng đũa nhúng gắp thịt bò đã ướp bột gạo, tiêu xay, xì dầu sẫm màu, bỏ vào muỗng, theo bản năng muốn đem nhúng bên nồi lẩu cay, chợt dừng lại, nhìn Thời Nghiêu hỏi: "Anh có ăn cay được không?"
"Có thể thử xem." Giang Tri nghe xong mới nhúng thịt bò vào nồi nước đỏ au. Kệ đi, bữa trước hắn có đi siêu thị mua hai thùng Coca lớn cất trong tuỳ thân không gian, đợi chút nữa lấy ra cho Thời Nghiêu uống giải cay.
Mùi thơm thuần hậu, nồng nàn, quyến rũ của lẩu nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng, chỉ mới ngửi thôi cũng khiến bụng réo đòi ăn ầm ĩ. A Mao nãy giờ nằm ngủ no nê cũng ngửi được mùi thơm đầy rù quến này, nháy mắt tỉnh lại, lộc cộc chạy đến muốn lên bàn cùng ăn cơm.
Thịt bò Giang Tri thái cực mỏng, nhúng vào, nhất lên nhất xuống bảy tám lần trong nồi nước lẩu đỏ sẫm bóng nhẩy, sôi lăn tăn, khi thấy màu đỏ hồng tươi mới của thịt chuyển thành màu nâu nhạt, thịt hơi săn lại, là có thể vớt ra thưởng thức rồi.
A Mao không có chỗ ngồi liền uỷ khuất: "Rống rống."
Giang Tri cầm cái muỗng lớn đầy thịt bò còn đang dính dầu đỏ rực cùng hoa tiêu, do dự liếc nhìn A Mao trên mặt đất một cái, lại nghe Thời Nghiêu ở bên cạnh ho nhẹ hai tiếng, liền xoay người bỏ hết thịt vào chén Thời Nghiêu.
"Ăn đi cho nóng."
Thời Nghiêu liếc liếc quả bóng lông màu vàng đang xù lông, nghe vậy lập tức động đũa, gắp lên một miếng thịt lớn, thổi thổi nhẹ, hơi nóng cùng mùi cay nồng đồng loạt sộc thẳng vào xoang mũi, có chút cay sặc. Thời Nghiêu thoáng nhìn Giang Tri đang nhìn mình với ánh mắt chờ mong, đưa thịt vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, đột nhiên, Thời Nghiêu cảm thấy đầu lưỡi cùng hàm trên của mình như "Tạch" một cái mà bốc hoả, nước thịt nóng bỏng cùng dầu cay đang vui sướng nhảy múa trong khoang miệng của hắn. Thời Nghiêu nói không nên lời, sợ mình mở miệng một cái liền phun lửa ào ào, chỉ có thể gật đầu nhẹ với Giang Tri.
Giang Tri hiểu ý, vui vẻ nói: "Ăn ngon liền ăn nhiều một chút, tôi cũng rất thích ăn cay." Xem ra hắn ăn cay cũng khá tốt a, vừa rồi Giang Tri lấy ra lẩu uyên ương là tính đến khả năng Thời Nghiêu không ăn cay được, rốt cuộc cái nồi lẩu dầu cay này, dù đối với Giang Tri cũng có chút vượt tầm. Vì thế, Giang Tri lại gắp tàu hủ ky nhúng chín cũng bỏ vào trong chén cho Thời Nghiêu.
Thời Nghiêu: "......" Cay đến mức không cách nào nói chuyện được.
Giang Tri gắp cho A Mao mấy con tôm thẻ lớn, lúc này mới ngồi xuống bắt đầu từ từ thưởng thức. Thời Nghiêu thấy Giang Tri nhúng vào ba bốn nguyên liệu, cũng chủ động cầm đôi đũa khác bắt đầu gắp thịt, Giang Tri thấy hắn chỉ chăm chăm nồi nước xương, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là quá cay; liền vào tuỳ thân không gian lấy hai bình Coca lạnh cho Thời Nghiêu.
"Cảm ơn." Thời Nghiêu chờ Giang Tri vặn nắp bình Coca cho hắn, uống liền một hơi lớn, Coca lạnh chảy qua lạnh thấu cả tim, vừa xuống họng liền mát mát lạnh lạnh khiến người phải uống chậm lại một chút, cổ họng lạnh băng đối lập với cái cảm giác nóng bỏng rát lúc nãy, thế nhưng cũng là một loại hưởng thụ kỳ lạ.
Ăn một đũa thịt bò thơm ngon cay rát, non mềm như tan trong miệng, tàu hủ ky hơi dai dai giòn giòn, bánh gạo mềm dẻo dinh dính, ăn đầy một miệng cay nóng, lúc này uống từ từ một hớp Coca mát lạnh, nháy mắt cái cảm giác băng hoả chi tranh này khiến người ta càng ăn uống thả ga, không thể ngừng đũa!
Giang Tri thích nhúng thịt bò chín bảy phần, sau khi vớt khỏi nồi, đang còn nóng hầm hập liền cho ngay vào miệng, thịt mềm mọng nước, tươi ngon cay nóng, ăn một hơi bảy tám miếng thịt, đầu lưỡi tê tê, lúc này cái tư vị cay nóng lập tức len lỏi đến cổ họng, đỉnh đầu, cả người như được bay vút thăng hoa.
Đậu hủ đông đá đặc biệt hút nước dùng, nên càng hấp thu được hương vị cay tê nồng đậm của lẩu cay, lát đậu hủ vốn mỏng nháy mắt phồng lên vài phần, cắn một miếng, ôi thôi, đậu hủ mềm mại, nước sốt tràn ngập trong miệng, cay đến híp mắt há miệng, chảy cả nước mũi, sau khi thống khoái mà nuốt vào, cả người như có một luồng nước ấm chảy xuyên suốt từ đầu đến chân.
Khoai tây nấu vừa chín tới, vị thanh nhẹ ngon miệng, cắn một miếng, hơi giòn sừng sực, rất thơm ngon, lại nấu thêm một lúc thì mềm xốp ngọt nhẹ, bùi bùi bột bột. Bò viên lại càng miễn bàn, chỉ tiếc ở đây không có tương ớt hắn tự làm, nếu không chấm ngập bò viên vào tương ớt rồi cắn một miếng, hương vị phải nói là càng mỹ diệu.
Tôm thẻ thả nào lẩu xương lúc chín chuyển màu đỏ cam kiểu diễm, chất thịt dai chắc ngon ngọt, cắn một miếng liền cảm nhận được độ tươi chắc thịt của con tôm; nếu thả vào bên lẩu cay, ngược lại sẽ bị vị cay nồng bá đạo của dầu ớt át đi hương vị vốn có của món ăn.
Thời Nghiêu một bên ăn, một bên ngắm biểu cảm của Giang Tri, hắn thấy rất thú vị, thế mà lại có người ăn đồ ăn, ăn đến như si như say, giống như đây là thời khắc vui sướng nhất đời của hắn. Đại khái là bị cảm nhiễm bởi không khí sung sướng thoả mãn của Giang Tri, Thời Nghiêu cũng cầm lòng không đậu mà ăn sạch sẽ đồ ăn, hắn vẫn không ăn đồ quá cay, thế là ăn một miếng lẩu cay lại uống một hớp Coca mát lạnh.
"Uống miếng nước canh đi." Giang Tri múc cho hắn hai muỗng canh xương, nấu lâu thêm tí nữa liền không còn canh mà uống rồi.
"Được." Thời Nghiêu cần cái chén còn to hơn mặt hắn lên uống canh, nhấp một ngụm canh thơm nồng trắng đục, không nghĩ tới lại thơm ngon ngoài ý muốn, nước hầm xương nấu từ từ trên lửa nhỏ dung hợp với hương vị của các loại nguyên liệu thả lẩu tạo nên một ma lực thần kỳ. Nước canh hơi đặc, tinh tuý cùng chất ngọt của các nguyên liệu đều tiết đẫm trong canh, uống một ngụm, cả người liền thoải mái không ít.
Lúc hai người ăn lẩu cơ bản là không thể nói chuyện, chỉ còn mỗi âm thanh nhai nuốt nhẹ nhàng tinh tế, nhiều nhất là tiếng nước sôi sùng sục vui tai, không thì có tiếng "hừ" vừa lòng mà A Mao ngẫu nhiên phát ra, trong nhà toàn bộ đều tập trung thưởng thức mỹ thực. Giang Tri ăn lẩu trong núi còn có thể đổ ít mồ hôi, ở đây có hệ thống sẽ tự điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, càng ăn càng mát mẻ, đặc biệt sảng khoái.
Ăn xong món mặn liền chuyển sang cải thảo, xà lách, đậu hủ, thả vào nồi lẩu xương, đợi chín liền gắp lên ăn, tươi mát giải ngấy.
Hai người một mèo đều ăn đến bụng no căng tròn, cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Giang Tri nằm liệt trên ghế dài, sờ sờ bụng nhỏ, thoải mái mà thở ra một hơi dài. Một bụng ấm hầm hập, thật thoải mái!
Thời Nghiêu cũng ăn đến no căng, nhưng hắn không có thói quen ăn xong liền nằm dài, hắn nhìn qua thấy Giang Tri đang mềm nhũn dính chặt trên ghế dựa, nhìn xuống đất thì thấy A Mao phì nhiêu đang nằm sải lai, còn dài hơn cả cánh tay người.
Trên bàn vẫn còn đồ chưa thu dọn, Thời Nghiêu nghĩ vừa rồi Giang Tri chuẩn bị thật lâu cũng vì do sức ăn hắn khoẻ, theo bản năng muốn vung tay, thu dọn đồ trên bàn trong nháy mắt. Không biết tại sao, trong đầu hắn bỗng vang lên lời Giang Tri nhắc nhở hắn: "Tốt nhất không nên tuỳ ý sử dụng siêu năng a, nếu không sẽ bị bắt nhốt." Thời Nghiêu dừng tay, trầm tư nửa giây, yên lặng đứng lên thu dọn bàn ăn.
Gừa: Lại một anh công tự giác đội vợ lên đầu từ thưở còn lơ tơ mơ. Haha!
Giang Tri đang lim dim liền bị doạ nhảy dựng, vội nói: "A, để tôi dọn cho!" Đùa à, để đại lão dọn bàn, hắn muốn về lại tiểu tinh cầu còn cần ôm đùi Thời Nghiêu đâu.
"Không sao đâu, cậu cứ ngủ đi." Thời Nghiêu không dừng lại, nên tráng thì tráng, nên rửa... hắn không biết rửa, chỉ có thể ngâm trong nước mà thôi.
Giang Tri thấy hắn không có ý khác, lúc này mới thở ra, Thời Nghiêu ngại hắn vướng bận, dùng đủ loại ám chỉ, lúc này Giang Tri mới ôm A Mao, nhanh nhẹn lăn lên sô pha lớn, thoải mái nằm dài.
Ăn uống no say, Giang Tri nằm bẹp dí trên ghế sô pha mềm như bông, bắt đầu cảm thấy rã rời. Độ ấm, độ ẩm trong phòng đều thoải mái, nhẹ nhàng vỗ về người ta chìm vào giấc ngủ, chống đỡ không bao lâu, Giang Tri liền ngủ say.
Sau khi Thời Nghiêu nghiêm túc thu dọn bàn ăn liền thấy người đang ngủ say, thiết kế một vòng bảo hộ toàn bộ căn phòng, chuyển sang chế độ tàng hình, không biết lại bay đi nơi nào.
*****
Sau khi Chung Mật quay lại quân bộ báo cáo toàn bộ sự việc, thượng tướng, cũng chính là cha hắn, liền chấn động, nếu không phải đại sảnh còn quá nhiều người ngoài, ông đã xông tới bắt Chung Mật đưa ông đi gặp Streamer rồi.
"Tôi thấy để Streamer ở chỗ đó không ổn." Thiếu tướng chậm rãi mở miệng, "Viện nghiên cứu chính là cần nhân tài như Streamer vậy." Ai đứng đây cũng là nhân tinh, ít nhiều có thể đoán được, chuyện tự động phái phi thuyền bắt cóc Streamer về, thiếu tướng khẳng định có một chân.
"Ít nhất cũng nên để Streamer nghỉ ngơi mấy ngày đi. Cũng không biết ai tự chủ trương, vi phạm điều lệ, suýt nữa khiến cho mười binh lính Đế quốc cùng Streamer vô tội táng thân nơi địa bàn của Trùng tộc!" Chung Mật cực kỳ bảo hộ idol của mình.
Thượng tướng ho khan hai tiếng: "Đừng cãi cọ nữa, muốn mời Streamer bày mưu tính kế, cũng phải là người tình ta nguyện, hiện tại trước mắt cứ chiêu đãi Streamer cho tốt đi cái đã." Đến nước này, việc thiếu tướng vi phạm lệnh cấm đang treo lơ lửng, chứng cứ cụ thể cũng không dễ vạch trần, hiện cứ giữ lại nhược điểm này về sau còn hữu dụng đâu. Chỉ có đứa nhỏ này trẻ tuổi, vẫn còn hành xử theo cảm tính quá.
Bọn họ tranh luận thương lượng cuối cùng cũng đạt được đồng thuận, tinh chỉnh lại sự việc, tổng kết đơn giản mấy câu rồi trình lên trên, hoàng thất không có thực quyền, trước nay vẫn luôn bàng quan, nhìn thấy tin tức quân bộ gửi lên, trả lời: "Phải khoản đãi cho tốt. Nghe nói Streamer đến từ vị diện cấp thấp, cũng có thể đưa chút đồ chơi mới lạ cho anh ta." Những chuyện khác không hề nhắc tới.
Trọng trách tặng quà cho Streamer rơi lên đầu phe thượng tướng, Chung Mật thấy cha mình nhận lệnh, chuẩn bị cả ngày, mang theo lễ vật công nghệ đen quý trọng, hắn cũng yên lặng đi theo.
Trong căn phòng siêu cấp xa hoa, Giang Tri ngủ từ ban ngày nay đã tỉnh lại, nhìn xung quanh, không thấy Thời Nghiêu đâu, hắn cũng xác định, hô lên với không khí: "Thời Nghiêu?" Không ai trả lời, xem ra lại đi mất rồi.
Giang Tri thật ra cũng không sợ hãi Thời Nghiêu cứ vậy mà ném mình ở đây rời đi, hắn ngồi trên sô pha đến phát ngốc, lúc này mới chuẩn bị đi tắm một cái – khu ánh sáng xanh làm sạch có thể diệt sạch mọi vi khuẩn, nhưng không tắm rửa thật sự bằng nước sạch, trong lòng vẫn thấy không thoải mái. Phòng này còn có chức năng thiết kế, có thể dựa theo sở thích, đưa vào các loại số liệu trên máy móc, sau khi xác nhận sẽ lập tức tạo ra quần áo y như tưởng tượng.
Chờ Giang Tri thể nghiệm đủ loại tắm nước ấm giả định, tham quan viện bảo tàng giả định, người máy mát xa, một ngày liền trôi qua nhanh chóng. Giang Tri sờ đông sờ tây, nghịch hết những thiết bị trong phòng, lúc này cũng có chút đói bụng, lấy từ tuỳ thân không gian ra sáu bảy củ khoai tây, rửa sạch cho vào nồi hấp cách thuỷ. Không có nồi hấp nguyên bản, chỉ có thể phát huy trí tưởng tưởng tận dụng mọi công cụ. Bản nhiệt điện này vốn để sưởi ấm không khí, Giang Tri trực tiếp chỉnh thành nhiệt độ cao nhất, lúc này mới miễn cưỡng nấu sôi nước. Quả nhiên không có Hoả công của Thời Nghiêu đúng là có chút phiền toái.
Hai cha con thượng tướng tới vừa đúng lúc cơm chiều. Bọn họ ấn chuông, từ người máy quản gia, Giang Tri thấy có Chung Mật, đi cùng là một người đàn ông trung niên rất có khí thế, lúc này mới yên tâm mở cửa.
"Streamer." Chung Mật cười với hắn, không thể không nhường đường cho lão cha.
"Streamer, hoan nghênh cậu đến Đế quốc, là chúng tôi thất lễ rồi." Thướng tướng nói đến thành khẩn, "Streamer ở có quen không?"
Đứng ở cửa cũng khó nói chuyện, Giang Tri mời người vào phòng, trong lòng thầm nghĩ, chức vị của vị trung niên này hẳn cao hơn Chung Mật khá nhiều.
"Cảm ơn sự cống hiến lớn lao của Streamer với Đế quốc chúng tôi, đây là tâm ý nho nhỏ giành tặng Streamer, nếu Streamer có muốn cái gì, lúc nào cũng có thể liên hệ chúng tôi, chúng tôi nhất định dốc toàn lực hoàn thành." Thượng tướng vẫy vẫy tay, thuộc hạ liền trình lên một cái rương, ấn nút màu đỏ, nắp tự động mở lên, lộ ra đồ vật bên trong. Hình dạng nó có chút kỳ lạ, giống hình cái dù chổng ngược, phía dưới liên kết với một cái rương kim loại nhỏ, mặt trên có mấy cái nút cùng hướng dẫn; Giang Tri tò mò quan sát.
Chung Mật nhanh chóng giới thiệu cho hắn: "Streamer, đây là máy chuyển đổi năng lượng do Đế quốc nghiên cứu chế tạo. Nhà anh hình như không có điện, dùng máy này có thể chuyển ánh nắng thành năng lượng điện..." Vị ngôi sao "cứng" đương nhiên vô cùng quen thuộc với nhà Streamer.
Đôi khi Chung Mật còn hoài nghi, không biết Streamer làm sao có thể sinh sống trong hoàn cảnh nguyên thuỷ chưa khai hoá như vậy.
"Hơn nữa không chỉ có ánh nắng, sức gió, nước cũng có thể chuyển đổi, Streamer có thể xem đồ án trên này."
Đồ án trên mặt đơn giản rõ ràng cụ thể, Giang Tri nhìn từ xa, rất nhanh liền xem hiểu. Hắn hậu tri hậu giác ngượng cùng cười nói: "Các người quá khách khí rồi, tôi cái gì cũng không giúp đỡ, không cần tặng đồ vật cho tôi." Quan trọng nhất là bắt người tay ngắn, lỡ như lại bị năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng phải ở lại ra sức vì Đế quốc.
Chung Mật còn muốn nói tiếp, lại bị thượng tướng kéo một cái, lúc này khoai tây hấp cũng vừa chín, trên bảng điện phát ra âm thanh vù vù, mùi thơm khoai tây theo hơi nước lan toả khắp phòng.
Giang Tri nhớ [Ngươi tránh ra ta sợ Trùng] này từng tặng thưởng cho hắn rất nhiều tinh tệ, lúc này cũng vừa vặn thời điểm ăn cơm, "Tôi có nấu chút khoai tây, nếu hai vị không chê, đợi chút nữa ăn cùng nhau?" Khoai tây nghiền làm chuẩn cũng là một món cực kỳ mỹ vị.
Hai cha con thượng tướng nghe vậy đều lộ ra biểu tình kinh hỉ - Streamer muốn giữ bọn họ lại ăn cơm?
"Ăn cơm sao?" Một âm thanh khác vang lên.
Thời Nghiêu không thấy bóng dáng cả ngày nay bỗng đi ra từ phòng ngủ, doạ Giang Tri nhảy dựng. Hắn vô thanh vô tức quay lại, may mà hắn không hiện thân ngay giữa phòng khách, chứ không Giang Tri lo hai vị trước mặt sẽ bị doạ sợ mất.


Tôm hùm nướng

Bonus: Bánh mì kẹp phô mai tôm hùm nướng (lobster grilled cheese)


Bánh mì gối


Bánh mì hoa cúc (Brioche)



Bánh mì hoa cúc socola (Chocolate brioche)




Lẩu uyên ương






Bonus: Lẩu cay Trùng Khánh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.