Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Chương 13:




Tỉnh S mọi người đều biết bảng hiệu Thực Mãn Lâu kia của Lục gia là do Hoàng đế thưởng cho. Đương nhiên ở thời điểm hiện tại đã không còn Hoàng đế, nhưng người dân đối với hoàng quyền vẫn còn kính sợ. Tửu lâu mà Hoàng đế thưởng thức mùi vị chắc ccậu rất ngon. Mà sự thật đúng là như vậy, nếu không Lục gia cũng không có thanh danh đệ nhất tửu lâu tỉnh S lâu như vậy.
Thế nhưng từ lúc Lục lão gia tử qua đời, Thực Mãn Lâu lại đóng cửa, người bên ngoài đều đồn đãi nhiều suy đoán, Tụ Tiên Cư bên kia lại thêm dầu vào lửa, nói cho mọi người biết, đầu bếp chính trước giờ ở Thực Mãn Lâu đã không còn nên không thể mở cửa được.
"Ai... Ngày trước Lục gia tiếng tăm lừng lẫy thế nào nha. Vài chục năm về trước Lục lão gia tử danh tiếng cỡ nào, ai ngờ cậu vừa chết đi Thực Mãn Lâu liền không thể mở cửa rồi!"
"Mở ra hay không thì có sao, dù lưu lại chút hơi tàn vẫn còn hơn không."
Bên ngoài nghị luận ầm ỉ. Thực Mãn Lâu hiện tại đóng cửa nhưng bên trong vang lên tiếng động nha. Có lẽ là đang sửa sang lại tửu lâu, một ngày nào đó sẽ mở ra trở lại. Thật khiến người ta tò mò!
****
"Này cậu nhỏ, cho ta hỏi một chút, Thực Mãn Lâu các ngươi là đang làm gì vậy?" Một người đi đường níu tay một cậu bé từ trong tửu lâu đi ra hỏi.
Cậu bé kia xem ra cũng không bận rộn lắm nên liếc mắt nói: "Còn làm gì nữa? Đương nhiên là chuẩn bị khai trương. Đến lúc đó hi vọng mọi người đến ủng hộ nha."
Những người qua đường kinh ngạc. Có người hỏi: "Không phải đầu bếp chính ở Thực Mãn Lâu đã bị người ta lôi kéo đi mất rồi sao?"
Tiểu ca cười, lấy tay vỗ nhẹ tay áo, khinh thường nói: "Hoàng Nhân kia là cái thá gì? Bất quá chỉ là tên tiểu tử học được một chút tay nghề của lão nhân gia, muốn đi thì cứ việc đi. Đại tiểu thư nhà chúng ta mới đích xác học được hết tay nghề, thậm chí trò còn giỏi hơn thầy nha, tay nghề tuyệt đối không cần phải nói!"
"Ý ngươi nói đầu bếp chính của các ngươi chính là Lục gia đại tiểu thư?" Người qua đường mờ mịt nhìn tiểu ca. Đại tiểu thư này trước kia cũng chưa từng nghe nói qua. Một cô nương đi làm đầu bếp? Được không? Mọi người đều hoài nghi.
Tiểu ca thấy mọi người hỏi vậy liền biết suy nghĩ gì, chỉ xuy xuy cười nói: "Các ngươi thì biết cái gì! Tay nghề đại tiểu thư ta, chờ nửa tháng sau Thực Mãn Lâu khai trương trở lại, mời tất cả đến thưởng thức sẽ biết thôi!" Tiểu ca đẩy tay mọi người đang vây xem ra, mặc kệ những người đang bị cậu gợi lên lòng hiếu kì mà chạy mất. Một nhóm người kia nhìn nhau sau đó lại kịch liệt thảo luận....
Có người móc ở đâu ra một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói: "Ta đã nói rồi mà, chỉ là mất đi một đầu bếp chính, chẳng lẽ Thực Mãn Lâu sẽ sụp đổ sao? Tay nghề của Lục lão gia tử nhất định truyền cho nhân tài mình tín nhiệm. Xem ra người đó chính là Lục gia đại tiểu thư rồi."
"Ha, ngày trước ta còn nghe đồ đệ tên Hoàng Nhân kia thổi phồng lên nói, Thực Mãn Lâu không có sư phụ hắn sẽ không chống cự được, bây giờ nhin xem, không biết bọn họ có thấy ê mặt không nha."
"Hoàng Nhân kia bất quá chỉ là một tên người làm, Lục lão gia tử đồng ý dạy hắn ba phần tay nghề, hắn không những không mang ơn, còn thừa dịp Lục lão gia tử qua đời đâm lén sau lưng Lục gia. Đúng là lòng lang dạ sói, ta nhổ!"
"Ta thấy Tụ Tiên Cư kia cũng không phải loại người tốt, đúng là cá mè một lứa!"
Năm nay những người thích nói xấu người khác đặc biệt nhiều nha. Tục ngữ nói, một ngày làm thầy cả đời là cha. Hoàng Nhân kia là người ngoài, có thể học được tay nghề của Lục gia, đối với người bên ngoài chính là đại ân đại đức. Mà bây giờ, Lục lão gia tử chết đi, hắn mang theo đồ đệ chạy biến khỏi Thực Mãn Lâu, ai nhắc đến cũng lòng đầy căm phẫn. Người này nếu như đứng ở đó trước mặt mọi người, hẳn là sẽ ăn cả rổ trứng thối nha.
"Chỉ là không biết tay nghề của Lục gia đại tiểu thư như thế nào nhỉ? Nếu có tiền, ta nhất định đến Thực Mãn Lâu ăn một bữa!"
"Đúng đó đúng đó..." Có người phụ họa vào. Mọi người nháy mắt xoay từ Tụ Tiên Lâu cùng Hoàng Nhân kia qua Thực Mãn Lâu. Tò mò quá đi....
Trong đám người đang bàn luận kia, có một người tay lồng trong tay áo khom lưng đi, sau đó đi đường vòng vào một trà lâu, trực tiếp lên sương phòng ở lầu hai. Từ vị trí này có thể nhìn thấy tình huống diễn ra ở Thực Mãn Lâu.
"Đại tiểu thư, Nhị thiếu gia, sự tình đã ổn thỏa rồi!" Người này tiến đến bàn của Lục Nghiên và Lục Thực đang ngồi nói, sắc mặt thập phần vui mừng.
Lục Nghiên ngồi trên ghế, nghe vậy cười nói: "Vất vả cho ngươi rồi Lý Hạ."
Lý Hạ cười hắc hắc, gãi đầu đem sự tình xảy ra ban nãy nói: "Ta thấy mọi người đối với tay nghề tiểu thư rất hiếu kỳ đó."
Lục Thực đứng bên cửa sổ nhìn nửa ngày, bị gió lạnh thổi tới run run, rúc đầu về ngồi trên ghế, rót ly trà nóng nói: "Hoàng Nhân kia bị mọi người đòi đánh là xứng đáng lắm!" Cậu hơi khó chịu. Hoàng Nhân kia tuy có chút thiên phú, nếu không trong bao nhiêu người, Lục lão gia tử cũng sẽ không coi trọng hắn, truyền thụ trù nghệ. Chỉ là không ai nghĩ tới, người này lại là một con sói mắt trắng!
Ngón tay Lục Nghiên lăn một viên trân châu, viên trân châu đổi tới lui đầu ngón tay cô, cô hơi suy nghĩ nói: "Lý Hạ, ngươi tìm vài người đem việc Thực Mãn Lâu sắp khai trương truyền ra, tốt nhất là làm cho cả Lục Thủy Thành đều biết chuyện này!"
"Chị, viên trân châu trong tay chị dùng để làm gì vậy?" Lục Thực tò mò hỏi.
Đầu ngón tay đảo qua một lần, cô nói: "Rèn luyện ngón tay cho linh hoạt. Em đó, cũng nên lấy một cái hột đào để luyện đi."
Lục Thực: "....." Cậu chỉ có thể im miệng. "Chị, mọi việc xong xuôi rồi, bây giờ chúng ta đi dạo phố đi?" Lục Thực im lặng chốc lát, rất nhanh liền lấy lại tinh thần phấn chấn.
Lục Nghiên cười hỏi cậu: "Nghẹn đến ngớ ngẩn rồi sao? Em có bạc hay sao?"
Lục Thực: ".....Chị... Chị chưa nghe câu không được nói ra sự xấu hổ của người khác sao?"
Lục Nghiên: "Chưa nghe."
Lục Thực: "......." Tình chị em của chị đâu a?
Lục Nghiên bị biểu cảm của cậu chọc cười, kêu Xuân Hạnh lấy áo choàng đến nói: "Được rồi, không phải em muốn dạo phố sao? Đi thôi."
Lục Thực hai mắt lấp lánh, thập phần nịnh bợ tiếp nhận áo choàng trong tay Xuân Hạnh khoác cho Lục Nghiên nói: "Chị, chị thật là đẹp, chị em hai người chúng ta nhìn thật giống nhau nha." Miệng cậu như lau mật, vừa khen Lục Nghiên cũng không quen tự khen chính mình!
**
Lục Thủy thành là thành thị phồn hoa nhất ở tỉnh S, diện tích rất rộng, đường phố cũng náo nhiệt, người đạp xe qua lại, còn có đường ray tàu lửa. Ngay trung tâm có một giáo đường. Hiện tại đang là giữa trưa mười hai giờ, tháp đồng hồ bên trên giáo đường rung lên từng hồi beng beng... Lục Nghiên lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, nhịn không được dừng chân ngửa đầu nhìn nửa ngày, có chút ngốc nghếch.
Lục Thực nói: "Đây là kiến trúc phong cách châu Âu, tuy rằng rất đẹp nhưng em cảm thấy quá lạnh lẽo, vẫn là Lục phủ chúng ta đẹp mắt hơn."
Lục Nghiên nhìn một lúc, mãn nhãn ngạc nhiên nói: "Kiến trúc....Rất có phong cách." Hoàn toàn khác biệt Z quốc nha.
Những thứ ở phương Tây gì đó đang dần dần du nhập vào Z quốc, trong đó có xe đạp. Một người đội mũ dùng sức dùng sức đạp nhanh tới gần phía cô, mới nhìn ra trước mắt là một hồng y cô nương, tiếng còi đinh đinh reo vang, lớn tiếng kêu: "Tránh ra, mau tránh ra đi." Lục Nghiên đạp chậm lại xoay đầu nhìn liền thấy một chiếc xe đạp đang lao về phía mình.
"Ầm!!!!"
Lục Nghiên cảm thấy mặt mình va phải bức tường, trước mắt tối đen, theo bản năng lấy tay túm lấy cái gì đó ở phía trước.... bức tường này cứng rắn thật sự, mũi cô đau nha, nước mắt cũng hơi trào ra. Ngẩng đầu nhìn, ánh mặt trời có chút chói mắt làm cho cô nheo mắt, lúc này mới nhìn rõ ràng. Trước mắt cô không phải là tường mà chính là một người nha!
Hắn là một nam nhân thật sự rất cao lớn, vóc người Lục Nghiên chỉ tới ngực của anh ta, đối phương cúi đầu nhìn cô, tròng mắt tối đen, lộ ra vài phần lãnh ý giống như mặt hồ ngày đông, mang một tầng băng mỏng, rất xinh đẹp nhưng cũng rất lạnh.
Chiếc mũ rơi xuống, chiếc mũ màu hồng bao quanh là một dải lông hồ ly trắng, làn da trắng tinh của cô cùng lông hồ ly thật sự như nhau. Đôi mắt đối phương lóe lên một tia kinh diễm.
"Tiểu thư, ngươi không sao chứ? Thật sự xin lỗi." Chủ nhân xe đạp bên kia mặt đầy hối lỗi chạy tới, tỏ ra muốn giải thích cho cô.
Tay nắm trên thắt lưng đối phương của cô thả lỏng, bàn tay hắn rất nóng, chỉ vài giây ngắn ngủi, đôi tay nóng của hắn đã truyền nhiệt xuyên qua quần áo đến da.
Lục Nghiên đứng vững lại, tự nhiên lùi về sau một bước, quay đầu nói với chủ nhân chiếc xe đạp: "Ta không sao."
Thấy bộ dạng này, chủ nhân xe đạp mặt đỏ lại, cậu không ngờ đối phương lại là một cô nương xinh đẹp, môi hồng răng trắng làm cho tay chân cậu cứng ngắc không biết phải làm gì. Lục Nghiên ngẩng đầu, híp mắt đối với nam nhân to lớn như bức tường kia cảm tạ: "Cảm ơn!" Trong lòng cô lại lẩm bẩm --- bộ dáng thật cao, ngay cả nói chuyện cô cũng phải ngẩng đầu.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.