Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Chương 4:




Món Lục Nghiên làm chính là Tam đinh bao, thịt gà thịt heo băm nhỏ còn có măng cắt nhỏ, ba món làm nên nhân bánh, sau đó dùng chày cán mỏng da bánh đem nhân cho vào trong, tay nặn vài cái lập tức liền được gói kín, bàn tay cô nhỏ nhắn, nhanh nhẹn đem từng cái bánh bao gói kĩ.
Động tác của Lục Nghiên vô cùng thành thục, tất cả bánh bao đều được làm xong. Sự thành thục này ít nhất cũng phải được huấn luyện mười mấy năm.
Một đám bánh bao đặt vào trong lồng hấp, đồng dạng như nhau, không chênh lệch mấy, giống như đều được cân đo cẩn thận. Người hầu nhóm lửa đi đến cầm cây đuốc nóng cho vào, bánh bao đặt vào ngăn trên của lồng hấp, không bao lâu sau, trong nồi phát ra một cỗ khí nóng.
Bánh bao đang hấp, Lục Nghiên lấy một cái nồi dày, lấy một ít gạo trong lu cho vào nồi rồi cho nước, đậu đỏ vào để lên bếp nấu. Sau đó, đem vài trái táo đỏ bỏ hạt đi vứt vào trong nồi. Kia chính là gạo tẻ thượng hạng, ở vài thập niên trước chính là gạo được tiến cống vào cung, hạt gạo tròn bóng nẩy, dùng để nấu cháo vô cùng thích hợp, mà táo đỏ cùng đậu đỏ kia cũng là phẩm chất tốt nhất.
Lục Nghiên nghĩ nghĩ, lại lấy mấy hạt đậu phộng cho vào bên trong, cơ thể này có chút khí hư, nên ăn chút táo đỏ cùng đậu đỏ để bồi bổ khí huyết. Cháo là phải nấu lửa lớn cho nở ra, sau đó hạ lửa nhỏ ninh nhừ.
Bên kia xửng bánh bao cũng bốc ra rất nhiều khói, hương thơm của bột mì truyền tới thì bên này nồi cháo cũng bắt đầu nở bung, hương gạo từ trong nồi tỏa ra làm bụng đói kêu vang.
"Thơm quá a!"
Người hầu nhóm lửa ngồi xổm trên mặt đất nhịn không được ngẩng đầu ngóng trông hai cái bếp, không hiểu sao lại thơm như vậy, thơm đến mức nước bọt tràn ngập khoan miệng. Lục Nghiên ước lượng thời gian vừa đúng, kêu người hầu nhóm lửa tắt bếp, đem bánh bao lấy ra.
Bánh bao hấp lên hương vị vô cùng thơm cùng mềm mại, mùi thơm này chính là mùi của bột mì. Mà nhân bên trong lại khiến người thèm thuồng, ăn vào hương vị như tan chảy trong miệng làm cho người ta nói không nên lời.
"Ọt ọt!"
Sự yên tĩnh trong phòng bếp nhất thời bị tiếng bụng đói phá tan, Lục Nghiên đảo mắt nhìn liền thấy Xuân Hạnh đỏ mặt cúi đầu nói: "Quá thơm, ta hôm nay còn chưa có ăn điểm tâm...."
Thơm như vậy...đến lúc nào thì có thể ăn đây...
Mùi vị bột mì kia bị lửa lớn làm cho tỏa ngát hương, thật sự khiến người ta thèm ăn. Lục Nghiên nhận từ Xuân Hạnh một cái đĩa, cầm chiếc đũa gắp một cái bánh bao ra nếm thử.
Cơ thể này rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, nhất là bờ môi đỏ mọng như một đóa hoa. Hiện tại đôi môi này lại cắn một cái bánh bao trắng như tuyết, hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái, da bánh bao mỏng tan liền bị rách ra, bên trong có thể thấy nhân bánh vô cùng phong phú, dầu mỡ trơn bóng dính môi, càng tăng lên vẻ đẹp mê người của Lục Nghiên.
Cô cùng với bánh bao, nhất thời giống như tiên nữ, toát ra một loại cảm giác khiến người khác choáng váng, làm cho người ta phân vân không biết nên nhìn người đẹp hay thức ăn ngon kia!
Trong nháy mắt, chóp mũi mọi người bị một cỗ hương vị lẻn vào, mùi thịt xông vô mũi nhưng không ngán mà lập tức muốn ăn ngay, chỉ nghĩ muốn nhào tới lấy một cái cho vào miệng thử xem nó có bao nhiêu mỹ vị.
Lục Nghiên ăn một miếng, nếm hương vị xong, liền bỏ đũa xuống.
"Tiểu thư, hương vị như thế nào a?"
Tất cả mọi người trong phòng ăn đều đưa mắt ra nhìn Lục Nghiên, cô xoay đầu lại, nhất thời cảm thấy ánh mắt mọi người như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Tổng thể không hòa hợp, vị cũng không vừa lắm, may mắn là nguyên liệu mới mẻ, thịt lợn rừng rất mềm, hương vị rất tốt."
Lục Nghiên nhận xét, trong lòng cảm thấy bất mãn. Cơ thể này không có khí lực, cảm nhận món ăn không được tốt lắm, kém một chút, không hoàn mỹ. Xem ra cần rèn luyện thật tốt khí lực, không về sau lại làm mất thể diện bản thân.
Lục Nghiên suy nghĩ một lúc, đến khi bình tĩnh lại đã thấy ánh mắt của Xuân Hạnh cùng mọi người nhìn chăm chăm xửng bánh bao, liền nói: "Lấy vài cái bánh bao đưa đến chỗ lão gia, phu nhân còn có thiếu gia, tiểu thư, còn dư lại cho các ngươi nếm thử."
Mọi người trong bếp lập tức vui mừng, bánh bao này thật sự quá thơm, hương vị đặc biệt, không phải như những loại khác, bọn họ thèm muốn mà không thể ăn. Ba nha đầu tiến lên lấy bánh bao đem đi cho các chủ nhân, phòng bếp to như vậy đột nhiên trống trải, chỉ còn lại Lục Nghiên còn có dì Từ.
Xuân Hạnh đem bánh bao đến chỗ Lục lão gia và phu nhân, cười nói: "Đây là bánh bao mà tiểu thư nhà chúng ta tự tay làm, rất thơm, đặc biệt đưa đến cho lão gia và phu nhân nếm thử."
"Nghiên nhi làm?" Lục phu nhân đang ngồi ở bàn trang điểm, nghe thấy liền vô cùng sửng sốt.
Hai ngày nay, nữ nhi này chính là tính tình thay đổi, trầm tĩnh đi rất nhiều, lại luôn ở trong phòng bếp làm món này nọ, hương vị cũng đặc biệt tốt, ngay cả bà (Lục phu nhân) đã hưởng qua vô số mỹ thực cũng cảm giác đầu lưỡi được thõa mãn.
Hộp đồ ăn mở ra, những chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp xuất hiện giống như tuyệt phẩm nhân gian.
"Đưa đến cho ta nếm thử!"
Lục lão gia tiếp nhận chiếc đũa từ tay nha hoàn, gắp lên một cái bánh bao tắc lưỡi nghĩ -- bánh bao này được làm vô cùng tinh xảo, khéo léo, mỗi chiếc bánh bao bằng đúng nắm tay tiểu hài tử, vừa miệng ăn của một người lớn. Bánh bao sau khi ăn vào miệng, Lục lão gia liền sửng sốt. Lục phu nhân nhìn thấy lão gia lộ ra 1 biểu cảm không tin được, nhanh chóng cầm lấy chiếc đũa gắp lấy 1 cái bánh bao cho vào miệng.
Lục phu nhân: "..."
Bánh bao này vỏ cùng nhân vô cùng hòa hợp, vỏ không mỏng nhưng cũng không dày thực sự là vừa đủ. Lục phu nhân nhẹ nhàng cắn 1 cái, vỏ bánh mềm mại liền bị phá bỏ mang theo 1 mạch hương vị rất thơm, trong nháy mắt hương bánh liền chạm đến đầu lưỡi. Thịt heo là thịt lợn rừng, hơn nữa còn mới hai ba tháng tuổi, thịt vô cùng non mềm, còn có măng tre vừa được đào lên, tươi mới, cuối cùng thịt gà lại là loại thượng hạng xào cùng hành tỏi càng làm dậy lên mùi hương, hương vị hòa lẫn thập phần hoàn mỹ, rất  mê người. 
Sự mềm mại của vỏ, thịt heo mềm, thịt gà cùng măng tre, bốn loại hương vị dung hợp, cũng không xung đột, ăn ngon đến mức người ta muốn đem đầu lưỡi nuốt vào. Hơn nữa, vì có măng tre nên bánh bao một chút cũng không ngán lại vô cùng giòn tan. Bất tri bất giác, một cái bánh bao liền đã ăn hết.
"Thật ngon!" Lục lão gia nhét một cái bánh bao vào miệng, thậm chí đến hình tượng cũng không cần. Lục phu nhân nhìn ông đột nhiên hỏi: "Lão gia ngài ăn xong rồi à?"
Lục lão gia thân thể cứng đờ. Lục phu nhân nhìn ông mỉm cười dịu dàng. Chờ Xuân Hạnh rời đi, Lục lão gia thở dài nói: "Nha đầu Nghiên nhi kìa từ nhỏ đã thích xuống bếp, đáng tiếc..."
Đáng tiếc tài nghệ nấu ăn của Lục gia truyền nam không truyền nữ. Lục phu nhân nhìn thoáng qua cái đĩa sạch sẽ, trong lòng vừa động nói: "Nghiên nhi có tay nghề như thế này, ngài nói cho con bé đi Thực Mãng Lâu thì sẽ thế nào?"
Lão gia do dự: "Chỉ tiếc Nghiên nhi là một cô nương thôi..."
Lục phu nhân thở dài một tiếng nói: "Thực Mãn Lâu kia phải làm sao đây? Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ có thể bán đi thôi."
Lục gia trước kia tại tỉnh S xem như là một đại gia tộc, Lục lão gia tử trước kia là một người rất có thủ đoạn, trù nghệ cũng rất được, đem thanh danh của Lục gia phát dương quang đại. Khi đó ai cũng biết Lục gia ở S tỉnh là biểu tượng tối cao của mỹ thực! Đáng tiếc, Lục lão gia không kế thừa được trù nghệ của phụ thân, ba đứa con chỉ có duy nhất một đứa con trai là Lục Thực cũng không có thiên phú.
Đến khi Lục lão gia tử qua đời, Lục gia không có ai học được tay nghề của Lục lão gia tử, đầu bếp tại tửu lâu từ từ bị lôi kéo đi hết, thật là họa vô đơn chí. Hiện tại Lục gia đã không thể so với trước kia, mọi người đều thấy Lục gia chính là đang rơi xuống đáy vực.
"Đi, chúng ta đến phòng bếp xem xem, ngoại trừ bánh bao con bé còn có thể làm được gì!"
Nhắc đến, Lục lão gia vẫn còn cảm giác được hương vị tam đinh bao còn lưu lại trong miệng.
Hai người đi đến phòng bếp, còn chưa vào bên trong liền nghe thấy thanh âm con gái nhỏ như đang làm nũng, ngọt ngào như mật ong:
"Chị cái này ăn thật ngon..."
Sau đó chính là thanh âm của con gái lớn: "Dù ngon cũng không được ăn nhiều, chỉ được ăn hai cái. Gạo nếp ăn nhiều, bụng sẽ không thoải mái."
Hai người tiến vào, nhìn thấy con gái bé bỏng dựa vào bên người Lục Nghiên, khuôn mặt khả ái lấy lòng.
"Cha, mẹ!"
Lục Nghiên xoay người lại, cô mặc một bộ áo màu hồng đào trùng với màu giày, bên dưới là một tầng váy trắng, nhìn qua thập phần xinh đẹp tuyệt trần, mi thanh mục tú, căng tràn sức sống khiến cho hai vị nhân gia bất giác thấy xa lạ. Quả thật giống như cô là một con người khác!
Lục phu nhân mở miệng cười hỏi: "Chị em các con là đang làm cái gì vậy? Xu nhi, con lại gây phiền phức cho chị con rồi à?"
Lục Xu nhào vô ngực Lục phu nhân làm nũng: "Mẹ, chị làm bánh đậu đỏ, ăn thật ngon a....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.