Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Chương 40:




Tuy nói là tân niên, Cố gia lại không có nửa điểm vui vẻ. Cố Thành vừa trở về, trên mặt hắn đầy vết thương bầm đen liền khiến Cố Đại nãi nãi khóc một trận muốn sống chết.
"Con của ta, ngươi bị ai đánh? Ai lớn gan như vậy, ngươi nói cho ta biết, ta tuyệt đối không để hắn dễ chịu..."
Cố Đại nãi nãi cũng không phải khuê nữ dòng dõi thế gia, nàng lúc trước chỉ là một người bán đậu hủ, sinh ra mang một bộ dáng mỹ mạo, được Cố đại gia để mắt nên mới xuất giá đến Cố gia, trong lòng vẫn rất mạnh mẽ.
Giờ đây nàng ôm Cố Thành kêu trời trách đất giống như con mụ chanh chua ngoài đường làm ra vẻ ta đây, khiến người khác khinh thường, nhưng nàng căn bản không ý thức được chính mình không ổn.
Cố thái thái có chút không ngờ nhíu nhíu mày, nhẹ giọng trách mắng: "Được rồi, bộ dáng ngươi thế này đâu còn nửa phần phong phạm Đại nãi nãi Cố gia nữa?"
Cố Đại nãi nãi nháy mắt ngậm miệng, trong lòng lại cực kỳ không phục, nói: "Mẫu thân, ngài nhìn A Thành xem bị thương tới vậy, cũng không biết là tên khốn kiếp nào dám động thủ với A Thành, một chút cũng không để Cố gia chúng ta trong mắt a, chúng ta không thể bỏ qua được..."
Cố Thành có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Cố Tứ Gia, khi Cố Đại nãi nãi mở miệng mắng "Khốn kiếp", Cố Tứ Gia lấy tay gõ gõ hai tiếng —— đây là tín hiệu hắn không vui.
Nhìn thấy động tác của hắn, Cố Thành cảnh giác nhìn, sợ ngay sau đó hắn rút thương ra đặt lên đầu mẫu thân.
"Là ta đánh, như thế nào, đại tẩu cũng muốn thu thập ta?" Hắn nhàn nhạt mở miệng, thần sắc không vui không giận, nhưng lại có khí thế không nộ mà uy.
Bỗng dưng Cố Đại nãi nãi câm nín, những người khác ở Cố gia cũng kinh ngạc. Cố Tứ Gia mặc dù không thân cận với tiểu bối, nhưng cũng rất ít khi ra tay đánh người.
Cố Đại nãi nãi xả tay áo, im lặng nửa ngày nói: "A Thành là cháu Tứ Gia ngài, ngươi đánh hắn, ta cũng không thể nói gì. Chỉ là, ngài xuống tay cũng quá nặng rồi."
Cố Đại nãi nãi là người dữ dằn nhưng ở Cố gia, trừ Cố tướng quân và Cố thái thái, nàng cũng rất sợ Cố Tứ Gia.
Cố Tứ Gia ngồi ở trên ghế, nói: "Hắn làm chuyện gì, liền để hắn tự mình nói đi."
Mọi người liền nhìn qua, Cố Thành chần chờ một lát, trong đầu không chủ định lóe lên gương mặt kiều diễm động lòng người của Lục Nghiên —— cô nương này đối đãi với hắn trước giờ vẫn rất lãnh đạm, thậm chí mang theo vài phần khinh thường. Không biết vì sao, ánh mắt của nàng lại cứ lưu lại trong đầu hắn.
"Ta, muốn từ hôn!" Cố Thành mở miệng nói.
Cái gì?
Người Cố gia một trận ồ lên, Cố tướng quân từ trước đến giờ không muốn nhắc đến việc này, nhưng bây giờ nghe như vậy cũng không sợ hãi không giận hỏi: "Vì sao?"
Trong đầu Cố thái thái suy nghĩ mênh mang, nàng tựa lưng vào ghế ngồi, mắt sáng như đuốc, nhất châm kiến huyết (lời nói trúng tâm sự) nói: "Cùng với tiểu tình nhân kia của ngươi có liên quan?"
Cố Thành chợt ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt này của hắn ai nấy liền hiểu Cố thái thái đã đoán trúng.
Cố tướng quân nhìn hắn, nói: "Lúc trước Lục gia đối với ta có ân, Lục lão gia tử cùng ta là bạn tốt, còn không ghét bỏ Cố Thịnh ta là thô nhân, định ra mối hôn sự này, kết giao cảm tình hai nhà. Giờ đây, ngươi nói với ta ngươi muốn từ hôn?"
Cố Thành bị ánh mắt Cố tướng quân lia qua làm lưng đổ mồ hôi lạnh, đó là ánh mắt trải qua chinh chiến, gặp qua máu, sắc bén như đao, lòng hắn thật sự kinh hoảng.
Cố tướng quân hừ một tiếng, nói: "Được... Từ hôn cũng có thể, vậy ngươi cũng cút ra khỏi Cố gia cho ta, không cần tiếp tục hưởng thụ che chở của Cố gia."
Những người khác ở đây kinh hãi, lời này, không khỏi quá độc ác rồi.
"Phụ thân!" Cố Đại nãi nãi vẻ mặt không tin nổi, giống như chất vấn: "A Thành là tôn tử ruột thịt của ngài vậy mà ngài lại vì một ngoại nhân lại muốn đuổi hắn ra khỏi Cố gia sao?"
Mọi người cũng không nghĩ đến mối hôn sự này trong lòng Cố tướng quân lại quan trọng như vậy, nên cân nhắc sức nặng của Lục gia một lần nữa.
Cố tướng quân không vui, hỏi: "Ngươi đang chất vấn lão tử? Ngươi nếu không muốn ở lại Cố gia vậy cũng cút đi cho lão tử."
Ở Cố gia, Cố tướng quân là thiên tử, không khoan dung cho ai dám phản bác lời của mình.
Cố Đại nãi nãi không dám nói tiếp nữa.
Cố Nhị Nãi Nãi dịu dàng nói: "A Thành, đây chính là do ngươi không phải. Nam nhân ở bên ngoài tránh không được oanh oanh yến yến, chỉ là ngươi chơi cũng thôi đi, sao lại có thể nói ra những lời này? Ngươi nhận sai với gia gia ngươi, cam đoan không hề cùng nữ nhân kia có ý gì, gia gia ngươi sẽ tha thứ cho ngươi mà."
Cố Thành cười khổ, lắc đầu nói: "Không thể nào, Diệp Tinh đã có hài tử của ta, ta nhất định phải phụ trách nàng."
Ai nấy quay mặt nhìn nhau, không nghĩ Cố Thành sẽ kiên quyết đến thế.
"Đã có hài tử?" Trong lòng Cố Đại nãi nãi vừa mừng vừa sợ, hang tram tư vị đấu tranh trong lòng.
Sắp có tôn tử nàng tự nhiên là vui mừng, nhưng dưới tình huống bây giờ nàng không thể nào vui mừng.
Biểu cảm Cố tướng quân nhìn không ra là nghĩ gì, Cố Đại nãi nãi nói: "Phụ thân, không còn cách nào khác, cô nương kia mang thai hài tử A Thành, chúng ta cũng không thể khiến đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài?"
Cố Tứ Gia lúc này mới ngước mắt nhìn lên, khóe mắt lạnh lùng, mở miệng nói: "Làm ra chuyện như vậy, các ngươi đặt Lục tiểu thư ở vị trí nào? Nếu không thích mối hôn sự này ngay từ đầu nên nói ra, để tới bây giờ khiến cả nhà xấu hổ. Nói tóm lại từ đầu là do Cố Thành ngươi không có trách nhiệm nên mới xảy ra kết cục này."
Nghĩ đến bộ dáng mảnh mai của Lục Nghiên, Cố Tứ Gia cũng có chút đau lòng —— hiện giờ không biết nàng khổ sở cỡ nào. (Lục Nghiên:...)
Cố thái thái nhìn Cố tướng quân suy đoán ý nghĩ của hắn.
Cố tướng quân nói với Cố Thành: "Ngươi nghĩ xong chưa? Ngươi vẫn muốn từ hôn?"
Cố Thành trong lòng đã có quyết định, không chần chờ chút nào gật đầu.
Sắc mặt Cố tướng quân không thay đổi nói: "Như vậy ngươi lập tức cút khỏi Cố gia đi, Cố gia chúng ta không nuôi dưỡng một người bội bạc."
Cố Đại nãi nãi biến sắc, thất thanh thét to: "Phụ thân!"
Cố thái thái nhíu mày, nói: "Ngươi gào lớn như vậy thì cùng đi với Cố Thành đi. Dù sao phu tử tòng tử..."
Sắc mặt Cố Đại nãi nãi trắng dã, cũng không dám nói gì nữa.
Cố Thành mờ mịt, nửa ngày mới phản ứng lại với lời nói của Cố tướng quân, cảm thấy cả người rét run lên. Bất quá chỉ lui một mối hôn sự, vì sao gia gia lại phản ứng mạnh mẽ như vậy? Hắn rất khó hiểu.
Nhưng tính cách kiêu ngạo khiến cho hắn không thể làm ra bộ dạng cầu tình yếu thế được.
"Mẫu thân, về sau ngài tự chiếu cố mình thật tốt." Cố Thành quay qua nói với Cố Đại nãi nãi rồi cất bước rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn, hốc mắt Cố Đại nãi nãi đỏ lên, sau đó giống như không chịu nổi đả kích lớn như vậy, lăn ra ngất xĩu.
"Đại nãi nãi!"
Người ở trong phòng vô cùng kinh ngạc, Cố Thành xoay đầu lại, chạy nhanh tới: "Mẫu thân!"
*
Hỗn loạn cả ngày, đến nửa đêm Cố gia mới an tĩnh lại. Bởi vì Cố Đại nãi nãi té xỉu sinh bệnh, việc Cố Thành rời đi không còn ai để ý nữa.
Ngày mới đã qua ba canh giờ nhưng Cố tướng quân lại không thể ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại cả đêm.
Cố thái thái từ từ nhắm hai mắt, nghe động tĩnh, ngữ khí trầm tĩnh nói: "Nếu chưa muốn ngủ, ngươi có thể đi tìm Lan Di nương trò chuyện, để nàng ca hát cho ngươi thoải mái."
Lan Di nương là tiểu thiếp Cố tướng quân vừa nạp vào, mới mười tám tuổi, tuổi trẻ mỹ mạo, mềm mại dịu dàng, cũng là di nương Cố tướng quân hiện tại sủng ái nhất.
Nghe vậy, Cố tướng quân có chút ngượng ngùng, cũng không động đậy nữa mà nhìn lên trần nhà.
"Phu nhân, ngươi nói bây giờ phải làm sao đây? Ai, mối hôn sự này lúc trước vẫn là Cố gia chúng ta trèo cao, hơn nữa Lục lão gia tử lại có ân với ta, bây giờ chúng ta từ hôn sẽ khiến người ra thấy thế nào? Ta không thể làm loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa kia được."
Lúc trước khi Lục lão gia tử qua đời, hắn còn đang ở chiến trường, đến khi đánh giặc xong trở về, người cũng đã chôn. Nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ ân tình mà Lục lão gia tử dành cho hắn. Mối hôn sự này không phải chỉ báo ân mà còn đại diện cho quá khứ của hắn.
Cố thái thái có chút mệt nhọc, đầu óc đã không còn đủ minh mẫn, nghe vậy thuận miệng nói: "Cũng chỉ có một đứa cháu trai là Cố Thành, nếu không mối hôn sự này đổi người khác thì rất dễ rồi..." Nói xong thanh âm càng ngày càng thấp, cuối cùng hoàn toàn ngủ say.
Trái lại Cố tướng quân lại giống như được nàng thức tỉnh.
Đúng a, hắn như thế nào không nghĩ đến điều này?
Vào ngày tiếp theo, tuy rằng Cố tướng quân đến khi trời sắp sáng mới ngủ nhưng bộ dáng vẫn tràn đầy tinh thần, hắn giờ đây đã năm mươi bốn tuổi nhưng càng già lại càng dẻo dai.
Trong sân tập luyện của Cố gia, Cố Tứ Gia mặc một bộ quân trang, tay cầm súng, thập phần anh tuấn lại cao ráo.
"Bắn!"
Hắn nhanh chóng đứng lên, ngay cả mày cũng không nhướng lên một chút, cầm súng vững chắc, chỉ nghe bang bang bang ba tiếng, mỗi một viên cũng đều chuẩn xác không lầm trúng hồng tâm.
"Tốt!" Cố tướng quân đứng xem nãy giờ, nhịn không được vỗ tay khen thưởng.
Hắn có ba nhi tử, nhưng chỉ có Cố Tứ Gia giống với hắn, là trời sinh phù hợp với chiến trường.
Cố Tứ Gia đem sung đưa cho Trương phó quan.
"Phụ thân."
Cố tướng quân đi tới, khoác tay nói: "Tử An a, ta có việc muốn thương lượng với ngươi một chút."
"Là chuyện của Cố Thành?" Cố Tứ Gia hỏi, mi mắt ngưng trọng một chút.
Cố tướng quân gật đầu, nói: "Tiểu tử Cố Thành kia không hiểu chuyện gì cả, đã bị người ta làm hư rồi. Chuyện kết thân giữa hai nhà là chuyện tốt nhưng hắn làm vậy không những không thể kết thân mà còn kết thì. Truyền ra ngoài không biết người ta sẽ nói gì Cố gia chúng ta, còn chỉ trích tiểu cô nương Lục gia kia nữa."
Nghe được lời cuối cùng kia, Cố Tứ Gia nhịn không được liền cau mày.
"Phụ thân ngài cũng để ý đến ánh mắt người khác?" Hắn hỏi.
Cố tướng quân cười hắc hắc, hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ để ý ánh mắt người khác nhìn mình. Quan tâm cái rắm, bọn họ cũng không thể cho tiền hắn – đây là ngôn từ của Cố tướng quân.
Cố tướng quân vỗ cằm nói: "Việc này là Cố gia chúng ta không đúng, chúng ta nhất định phải bồi thường Lục gia. Mối hôn sự này không thể lui, ta đã đáp ứng Lục lão gia tử chắc chắn sẽ không bội ước. Cho nên, ta có ý tưởng như này không biết ngươi có đáp ứng hay không."
Cố Tứ Gia: "?"
Cố tướng quân cười hắc hắc, nói: "Nếu Cố Thành không thích mối hôn sự này, ta cũng không bắt buộc hắn. Cố gia chúng ta cũng không phải không có nam nhi khác. Giống như Cố Tử An nhà ta chính là người đàn ông xuất sắc trên đời khó tìm được. Con rể như vậy Lục gia bọn họ nhất định vui vẻ."
Cố Tứ Gia: "..."
Còn không biết ý tứ của Cố tướng quân thì hắn đúng là ngu xuẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.